“Suy nghĩ!”Một trí giả vuốt chòm râu dài, nói.
“Lời vô căn cứ.
”Mỗi một bóng người nhảy ra đều có những đáp án không giống nhau, nhưng đều bị Huyễn Hải Thần Vương bác bỏ rồi đành u ám lui về phía sau.
Tự mình nói với mình, tự biên tự diễn.
Như điên như loạn.
“Giấc mộng!”Tiểu An bỗng cất tiếng.
Huyễn Hải Thần Vương hơi ngẩn người, cười nói:“Có chút thú vị nhưng vẫn không đúng! Tuy người người đều nằm mơ nhưng thứ này lại yếu đuối tựa như bọt khí, hơn nữa cũng chỉ là làm đẹp hóa dục vọng mà thôi.
Dục vọng phức tạp này chẳng đáng được nhắc đến so với đáp án chân chính duy nhất kia.
”Tiểu An không nói gì nữa.
“Là sợ hãi!”Giọng nói Huyễn Hải Thần Vương run rẩy, hai tay giang ra ngửa mặt lên trời mà hét lên điên cuồng, sau đó lại ôm chặt hai vai quỳ rạp xuống đất, tất cả những bóng người xung quanh đều lộ ra vẻ sợ hãi rồi biến mất không còn tăm hơi.
“Sợ không chiếm được, sợ mất đi, sợ sống, sợ chết.
Dũng cảm tiến lên vì sợ, do sự không tiến vào cũng vì sợ.
La hét thất thanh vì sợ, im hơi lặng tiếng cũng vì sợ.
Trong lòng mỗi một sinh linh đều có nỗi sợ hãi, đằng sau mỗi một hành động đều có nỗi sợ hãi, thất bại càng sợ, mà thành công thì lại có nỗi sợ khác! Sợ hãi sợ hãi sợ hãi!”Giọng nói Huyễn Hải Thần Vương dần yếu ớt, toàn thân co quắp ngã trên mặt đất, nhỏ giọng khóc nức nở tựa như một hài tử bị dọa sợ:“Thật là đáng sợ!”“Thế thì thế nào?”Tiểu An nói.
Huyễn Hải Thần Vương vùng dậy, dường như biểu hiện lúc nãy chỉ là một giấc mộng, ngón tay nàng chỉ lên hình chiếu cảnh trong mộng ở trên bầu trời:“Đây không phải là ác mộng bình thường, mà là những mộng tưởng và dục vọng từ nơi sâu nhất trong thâm tâm hắn, cũng là nỗi sợ hãi sâu sắc nhất! Ha ha ha, ngươi thật sự cho rằng hắn có thể sống sót sao?”Vẻ mặt Tiểu An lập tức thay đổi.
“Xem đi, cho dù là ngươi thì cũng có nỗi sợ.
Ta hiểu rõ rồi, chẳng cần kéo ngươi vào mộng làm gì, ngược lại thứ kia lại quá hư ảo, chỉ cần để ngươi tỉnh táo nhìn chuyện ngươi sợ nhất xảy ra là được.
”Huyễn Hải Thần Vương hèn hạ xoa xoa tay, dùng giọng nói biến ảo chập chờn và giọng điệu quỷ bí mà nói.
“Hả? Đây là cái gì?”Huyễn Hải Thần Vương hơi kinh hãi, ngắm nhìn lên không trung.
Lúc này, hình chiếu mộng cảnh hiện ra một cơn bão cát đột kích, tiếng rống của Thanh Ngưu trực tiếp truyền đến từ giấc mộng, vang vọng toàn bộ thế giới Huyễn Hải.
“Đây là mộng quỷ gì vậy? Lẽ nào hắn sợ con trâu này muốn chết!”Huyễn Hải Thần Vương nghi hoặc không rõ, tất nhiên là nàng có khả năng tạo mộng, nhưng cũng không thể giải thích mỗi một chi tiết nhỏ nên nàng vội vã ra tay duy trì mộng cảnh, chẳng mấy chốc mà Thanh Ngưu đã biến mất trong bão cát, mà Lý Thanh Sơn tìm về lại trụ đá thì không còn thấy tung tích của Tiểu An nữa.
“Hả? Xem ra con trâu kia cũng không phải là nỗi sợ, mà là một loại dấu hiệu mãnh liệt, đối với hắn mà nói thì đó là một sự tồn tại kỳ tích không giống bình thường, vậy mà suýt chút nữa khiến giấc mộng nổ tung, chẳng qua loại ảo tưởng này không khỏi quá siêu hiện thực rồi!”Huyễn Hải Thần Vương thở ra một hơi, cảm giác lời này được nói ra từ chính miệng mình lại có chút quái dị.
Phải biết rằng, nàng đã từng thấy ảo cảnh giấc mơ kỳ quái nhất, dù cho là đô thị hiện tại xuất hiện trong ảo tưởng của Lý Thanh Sơn cũng chỉ khiến nàng hơi kinh ngạc mà thôi.
“Xem đi, phần chính của vở kịch đến rồi.
Hiện tại hắn đã mất đi ngươi, chỉ có thể một mình cô độc tiến lên trong sa mạc, nỗi sợ sẽ càng ngày càng sâu sắc!”Huyễn Hải Thần Vương ung dung nằm nghiêng xuống, vừa cắn hạt dưa vừa thưởng thức mộng cảnh, đột nhiên lại hỏi Tiểu An:“Muốn ăn không?”Tiểu An chẳng thèm để ý tới nàng, ngửa đầu nhìn chăm chú Lý Thanh Sơn một mình xuyên qua trận bão cát.
Vẻ mờ mịt trên mặt hắn càng ngày càng trầm trọng, khiến nàng cảm thấy trái tim được ngưng tụ ra bằng pháp lực hơi đau nhói.
“Nỗi sợ của tiểu tử này thật là chẳng giống người thường, người bình thường đều sẽ nhìn thấy một vài thứ như quái vật đáng sợ, hay kẻ thù chết đi sống lại.
Đáng nói tới chính là số lần ta ra trận cũng rất nhiều, chẳng qua không ngờ tầng dục vọng bên ngoài của tiểu tử này lại là đánh quái lên lầu, quả thực là một tên cuồng chiến đấu, nói cách khác thì hắn cũng không sợ chiến đấu cùng ta sao? Thực sự là gan lớn bằng trời.
Chỉ là vẫn câu nói kia, nỗi sợ là cảm xúc nguyên thủy nhất, thâm thúy nhất trong lòng người.
Không có ngoại lệ, vì thế nên cam chịu số phận đi! Hay là chúng ta đánh cược, cược xem hắn sẽ chết như thế nào!”Huyễn Hải Thần Vương lại lấy ra một thùng bỏng, tựa như đang xem một bộ điện ảnh mới đầy hứng thú.
Tiểu An rút kiếm nói:“Lập tức đánh thức hắn lại.
Thả chúng ta rời khỏi đây, nếu không ta sẽ giết ngươi!”“Giết ta?”Huyễn Hải Thần Vương chỉ vào mũi của mình, gương mặt biến hóa thất thường bỗng ngưng đọng lại, là sự chồng chất của ngàn vạn khuôn mặt, hiện ra vẻ mặt khó mà tin được:“Ngươi biết ta là ai không?”“Ta là Thận! Vương! Huyễn! Hãi! Oa ha ha ha ha! Khụ khụ khụ khụ khụ!”Giọng nói của Huyễn Hải Thần Vương làm hư không chấn động, thốt ra tràng cười điên cuồng rồi lại ho sặc sụa vì bị sặc bỏng.
“Trong lòng ta không có địch ý đối với ngươi.
”Tiểu An nói.
Huyễn Hải Thần Vương dùng tay đỡ má, vẻ mặt khổ não:“Đây thật sự là một vấn đề! Nếu vậy thì cho ngươi chém một cái sảng khoái đi!”Kiếm của Tiểu An lập tức chém xuống!Song chưởng của Huyễn Hải Thần Vương hợp lại, kẹp lấy mũi kiếm:“Thanh kiếm này của ngươi hơi cổ quái, cảm giác không thể bị ngươi chém trúng được.
”Ở thế giới Huyễn Hải, với sức mạnh của Huyễn Hải Thần Vương, cho dù Vạn Độc lão tổ ra tay toàn lực lúc toàn thịnh thì cũng đừng hòng tổn thương đến một sợi lông tơ của nàng, có thể thoát thân khỏi Huyễn Hải đã coi như là phúc lớn mạng lớn rồi.
Nhưng mà Thí Phật kiếm cũng không phải pháp bảo bình thường, ẩn chứa sức mạnh đặc biệt khiến Huyễn Hải Thần Vương cũng cảm nhận được từng tia nguy hiểm.
Tiểu An dùng sức rút Thí Phật kiếm nhưng không rút nổi, trong mắt bùng cháy Tam Muội Bạch Cốt Hỏa trắng xám, khô cốt niệm châu lướt xuống tay.
“Buông tha đi, nếu ngươi vượt qua thiên kiếp thứ ba thì ta cũng sẽ kiêng kỵ, nhưng hiện tại ngươi còn lâu mới là đối thủ của ta.
Còn tiếp tục như vậy thì trái tim trống rỗng kia của ngươi cũng sẽ vì hắn mà sinh ra địch ý hoặc thậm chí là sát ý chân chính.
Đến lúc đó ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm, mà ta không muốn giết ngươi.
”Huyễn Hải Thần Vương nghiêm nghị nói, vừa như cảnh cáo lại giống khuyên bảo, sắc thái trong hai mắt biến ảo, thể hiện ra khí thế yêu vương tuyệt thế, còn mạnh hơn so với Lý Thanh Sơn tưởng tượng.
Nhưng mà Tiểu An không để ý tới:“Thả người!”“Mau nhìn kìa, muốn chết à! Muốn chết à! Mau quay đầu lại đi, đừng bỏ qua phần đặc sắc nhất.
”Huyễn Hải Thần Vương chỉ vào hình chiếu mộng cảnh trên bầu trời, kêu lên tựa như động kinh.
Tiểu An chợt quay lại nhìn, chỉ thấy Lý Thanh Sơn đã ngã vào sa mạc màu trắng, dần bị cát trắng chôn vùi.
Cùng lúc đó, khí tức của hắn dần trở nên cực kỳ yếu ớt, chưa chịu bất kỳ vết thương gì nhưng gần như sắp chết.
Tiểu An lập tức lao tới, dốc sức lay hắn rồi kêu lên:“Thanh Sơn! Mau tỉnh lại! Đây chỉ là mộng thôi!”Hình chiếu mộng cảnh hoàn toàn trở lại một màu tối đen.
“Kết thúc rồi, mộng cảnh vô cùng tươi đẹp, làm người ta nhìn mà than thở, khiến người ta cảm thấy những kẻ mơ thấy quái vật hay kẻ thù trong ác mộng thực sự là kẻ mềm yếu hèn nhát.
Đây mới coi như là ác mộng thực sự đáng xem, nhưng cũng chứng minh với chúng ta lần nữa rằng, dù người dũng cảm không biết sợ như này nhưng thực ra trong lòng cũng tiềm ẩn nỗi sợ, mà nỗi sợ sẽ giết chết con người!”Huyễn Hải Thần Vương đứng dậy, giới thiệu với người xem không hề tồn tại, đầu tiên là ca ngợi, sau đó lại thở dài, cuối cùng thì đáp lại bằng mỉm cười.
Nhưng mà lúc này hình chiếu mộng cảnh lại sáng lên lần thứ hai, Huyễn Hải Thần Vương bỗng nhìn lại:“Ồ, sao vẫn chưa xong! Lẽ nào, lẽ nào mới vừa nãy vẫn chưa phải nỗi sợ nhất của hắn?”Đợi đến khi Lý Thanh Sơn tỉnh giấc trong chuồng trâu thì Huyễn Hải Thần Vương chỉ biết trợn mắt ngoác miệng, há miệng không chút hình tượng, hạt dưa trong tay cũng rơi xuống:“Cái này là……“Thanh Sơn.
”Tiểu An chỉ thấy lông mày của Lý Thanh Sơn đang ngủ mơ nhăn lại một đống, dường như rơi vào trong nỗi đau khổ khôn nguôi.
Huyễn Hải Thần Vương lại ngồi xuống, không còn là dáng vẻ hờ hững nữa mà là ngồi nghiêm chỉnh, ngửa mặt nhìn hình chiếu mộng cảnh trên không trung.
Lý Thanh Sơn ở trong mơ bôn ba một hồi, cảnh tượng trong mộng vẫn luôn là thôn trang nhỏ bình thường, nhưng mà hắn lại lộ ra vẻ hoảng sợ như gặp ác mộng.
Nàng hỏi Tiểu An:“Đây là nơi nào?”“Ngọa Ngưu thôn, nơi hắn được sinh ra.
”Tiểu An liếc mắt nhìn Huyễn Hải Thần Vương một cái.
“Nói cách khác, đây là hai mươi năm trước.
Quả nhiên như ta suy đoán.
Hóa ra đây chính là nỗi sợ lớn nhất của hắn, hóa ra đây chính là nỗi sợ lớn nhất của hắn.
Không phải đau đớn và tử vong, không phải là quên hết mọi thứ rồi cô độc mà chết, mà là sợ.
Đây thậm chí chỉ là một giấc mộng!”Giọng nói của Huyễn Hải Thần Vương run nhè nhẹ.
Tiểu An nhận thấy sự khác thường của nàng, đăm chiêu nói:“Nếu ngươi nói trong lòng tất cả sinh linh đều có nỗi sợ, vậy thì cũng thế, nỗi sợ to lớn nhất sâu sắc nhất của ngươi là cái gì, Huyễn Hải Thần Vương?”Huyễn Hải Thần Vương thở dài một tiếng, cũng không trả lời trực tiếp:“Giờ phút này ta thật sự muốn cứu hắn tỉnh lại, nhưng mà điều này đi ngược với nguyên tắc tồn tại của ta, vì thế hắn chết chắc rồi.
”Trong mấy ngàn năm qua, có lẽ những tu hành giả đi nhầm vào Huyễn Hải rồi chìm vào trong ác mộng không kịp đối mặt với nỗi sợ to lớn nhất của mình thì đã bị quái vật trong ác mộng giết chết rồi.
Nhưng mà hắn vẫn chống đỡ được đến hiện tại nhờ vào dũng khí siêu phàm không sợ chết, tiến vào ác mộng cấp độ sâu hơn, nhưng mà cũng không thể không đối mặt với nỗi sợ to lớn nhất của bản thân, đây là một nút thắt không thể giải quyết.
Không một ai chiến thắng được nỗi sợ lớn nhất của bản thân, không một ai! Đạo cao một thước ma cao một trượng, dũng khí càng lớn thì sợ hãi càng sâu.
Cảm xúc nguyên thủy nhất, sâu sắc nhất, vĩnh cửu nhất, mạnh mẽ nhất này vốn là nền tảng của ý chí.
“Ta không tin.
”Tiểu An quật cường nói.
“Tốt, vậy để chúng ta mỏi mắt mong chờ!”Huyễn Hải Thần Vương không chịu thờ ơ như xem cuộc vui nữa, mà trực tiếp tập trung vào Lý Thanh Sơn trong giấc mộng, nhìn hắn hồn bay phách lạc mà trong lòng thổn thức không chịu nổi, còn loáng mang ôm áp vẻ mong đợi.
Trong hình chiếu mộng cảnh, Lý Thanh Sơn đào ra được một cục đá trắng ở hậu viện của bà đồng, ngơ ngác ngồi cả một đêm rồi đi ra khỏi phòng, tới bên cạnh giếng.
“Cuối cùng cũng muốn kết thúc rồi à?”Huyễn Hải Thần Vương mượn đôi mắt của các thôn dân, nhìn Lý Thanh Sơn tinh thần sa sút bên cạnh giếng dưới ánh trăng mà không nhịn được thở dài một hơi.
Nếu là mộng cảnh bình thường thì tự sát đúng là một cách thoát thân, nhưng mà chết đi trong ác mộng thâm trầm nhất này thì chỉ có một con đường chết, ngay cả hồn phách cũng sẽ tan vỡ trầm luân, sau đó bị thần khí tiêu hoa.
Truyền thuyết của giới tu hành đạo Nam Hải cũng không phải toàn là giả dối.
Nhưng mà Lý Thanh Sơn lại đứng dậy, đi về phía ngoài thôn.
Huyễn Hải Thần Vương sửng sốt, dường như tất cả thôn dân cũng bị sợ hãi.
Lý đại ca và Lý đại tẩu muốn tiến lên ngăn cản nhưng bị Huyễn Hải Thần Vương cản lại, nàng không muốn bị chen ngang, muốn nhìn xem đến cùng nam nhân này muốn làm gì.
Lại nói lúc nam nhân này quyết định muốn đi, há lại để một thôn phu thôn phụ ngăn cản được.
Khi Lý Thanh Sơn đứng trước hàng thịt trong trấn, ngây ngốc nhìn chiếc đầu trâu kia, Huyễn Hải Thần Vương cũng xuyên qua đôi mắt của ông chủ hàng thịt mà nhìn tình cảnh này:“Vẫn không cam lòng, muốn xác nhận một chút sao? Đầu Thanh Ngưu này thật sự có ý nghĩa to lớn đối với hắn, quả thật không thể thiếu trụ cột tinh thần được.
Nhưng hiện tại cũng có thể thấy rõ, “kỳ tích” không tồn tại, “mộng tưởng” cũng không tồn tại, lần này cũng nên tuyệt vọng rồi.
Trở lại, về Ngọa Ngưu thôn của ngươi thôi!”Nhưng mà Lý Thanh Sơn lại vác đầu trâu đi về phương xa.
Huyễn Hải Thần Vương nhìn cảnh hắn đi xa mà lộ ra vẻ mặt kỳ dị.
“Ngươi muốn thế nào nữa? Ngươi còn chưa rõ ư, tất cả mọi sự giãy giụa đều là phí công thôi!”Thế là nàng đi theo hắn, nhìn hắn bồi hồi tìm kiếm “ảo tưởng” vốn không hề tồn tại trong mê cung không có lối ra này, lần lượt thất vọng rồi cũng không đến nỗi tuyệt vọng, lần lượt mê man rồi cũng không ngừng lại.
Thấm thoát mà nàng đã cùng hắn vượt qua mấy chục năm mơ mộng.
Cuối cùng, vào một ngày nào đó hắn đã dừng bước quay đầu nhìn lại, hắn cũng cảm nhận rõ ràng rằng bóng tối tử vong ập tới, sau khi suy tư phút chốc thì hắn cười to rồi thốt lên di ngôn cuối cùng:“Hối hận cái rắm!”Một lời như chấn động thiên hạ, khiến Huyễn Hải Thần Vương cũng chấn động theo, tự lẩm bẩm:“Vậy mà hắn lại chiến thắng được ác mộng này.
Không, không tính là chiến thắng, cũng không tồn tại khả năng chiến thắng.
Hắn chỉ luôn kiên trì không chịu thua, dù cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Ha ha, thật sự là cách ngốc nghếch cùng cực!”Dường như thấy được một con Thanh Ngưu đỉnh thiên lập địa từ nơi sâu xa.
Ngưu Ma Đại Lực hãm trong bùn đất, có lẽ sinh mệnh là một hồi kiên trì vô vị, nhưng mà bản thân sự kiên trì đã là thứ vô vị nhất!Có lẽ thế giới này không có Ngưu ca, không có Tiểu An, không có chín tầng trời, nhưng dù quên mất đôi chút, mất đi các loại thần thông Thần Ma Cửu Biến thì vẫn có một loại tinh thần đã khắc sâu vào nơi còn sâu hơn nỗi sợ hãi ở trong lòng.
Có lẽ ngươi vĩnh viễn không thể chiến thắng nỗi sợ, nhưng điều này cũng không cản trở ngươi tiếp tục chiến đấu.
“Ò!”Mộng cảnh theo đó mà tan vỡ, hồ điệp bay lượn trong bóng tối vô biên vô hạn, múa ra sắc thái sặc sỡ không thể hình dung nổi, tuôn xuống từng mảnh màu sắc cũng không thể hình dung được, nhuộm trên tấm màn sân khấu màu đen này.
Theo tiếng kêu gọi của Tiểu An, Lý Thanh Sơn cũng tỉnh lại từ giấc mộng nặng nề.
Hắn từ từ mở hai mắt ra, nhìn khuôn mặt vui mừng của Tiểu An mà ký ức tuôn trào tựa như nắp cống được mở, các loại lời nói, âm thanh, hình ảnh dâng trào mà ra.
Đầu đau muốn nứt, uể oải cùng cực, lại có một loại vui mừng không thể diễn tả bằng lời.
“Đặc sắc, thực sự là quá đặc sắc!”Huyễn Hải Thần Vương ra sức vỗ tay, biểu đạt sự ca ngợi trong lòng không chút tiếc rẻ.
Lý Thanh Sơn thức tỉnh nên dung nhan của nàng cũng hiện rõ lần nữa, dung nhan tuyệt đẹp tựa như ảo mộng.
“Huyễn Hải Thần Vương!”Lý Thanh Sơn quát to một tiếng, chớp mắt một cái đã hiểu rõ, tất cả những ác mộng mà hắn trải qua đều bởi vì Huyễn Hải Thần Vương.
Nàng cũng không ôn hòa thân thiết như Đại Dung Thụ Vương nói mà thưởng thức ác mộng của mình như một bộ điện ảnh, càng làm cho hắn vô cùng phẫn nộ!“Ta biết ngươi rất tức giận nhưng cái này không thể trách ta nha! Tiểu An đạo hữu, tốt nhất ngươi nên giải thích đôi chút với hắn, để hắn khống chế địch ý của mình, đừng để ta không nhịn được mà ra tay.
”Huyễn Hải Thần Vương giang hai tay, vẻ mặt vô tội đến mức muốn ăn đòn.
“Thanh Sơn!”Tiểu An ôm chặt Lý Thanh Sơn từ phía sau, miệng lẩm bẩm.
“Tiểu An?”Lý Thanh Sơn hơi kinh ngạc, cảm nhận được tâm trạng phập phồng kịch liệt của nàng.
Giống như Huyễn Hải Thần Vương đã nói, tuy nàng vẫn tỉnh táo nhưng cũng chịu đựng nỗi sợ to lớn nhất và cũng là duy nhất, đó là mất đi hắn, nhìn hắn bôn ba trong ác mộng, cô độc chịu đựng tất cả nỗi sợ, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ tử vong.
Hiện tại cuối cùng cũng thấy hắn bình yên tỉnh lại, làm sao tâm trạng bình tĩnh được.