Đúng lúc này có một đội ngũ quay về, mà thứ bọn họ săn không phải thứ gì khác, trên người mỗi một vu dân Thực Cốt đều đang khiêng một người, trong đó phần lớn đều là nữ nhân, những người đã ngất đi còn coi như là may mắn, mà những người còn đang tỉnh táo lại không thể không trơ mắt nhìn bộ lạc Thực Cốt càng lúc càng gần, giống như sắp sửa phải rơi vào một cái vực sâu không thấy đáy, lộ ra vẻ sợ hãi tuyệt vọng.
Vu dân Thực Cốt dẫn đầu đội ngũ có cơ thể cao lớn nhất, cho dù đã cong người xuống nhưng cũng đã cao gấp đôi người khác, khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh như lợn rừng, cực kỳ bắt mắt.
Tên “răng dài” phát ra tiếng rống hưng phấn, bên miệng còn dính đầy máu tươi, có thể nói là một mồm máu to.
Bên trong bộ lạc Thực Cốt cũng vang lên vô số tiếng gào rống, hoan nghênh thợ săn và những thức ăn mà bọn họ mang về.
Tiếng rống quanh quẩn bên trong rừng rậm âm u, giống hệt như ở trong địa ngục, nữ nhân bị vác trên vai tên “Răng dài” này chịu không nổi khủng bố áp bách này, phát ra tiếng hét đầy điên cuồng.
Tên “răng dài” quay đầu phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp, nhưng mà mùi máu tươi tanh nồng đập vào mắt làm cho nữ nhân kia hoàn toàn sụp đổ, tiếng kêu càng thêm thê thảm hơn.
Răng dài mất kiên nhẫn, há miệng cắn đứt đầu của nữ nhân kia, nhai rồm rộp nát nhừ, khóe miệng chảy ra óc, máu tươi ở phần cổ bị cắn đứt phun tung tóe.
Hình như trong lúc săn thú răng dài đã ăn no, quăng xác chết không đầu của nữ nhân kia sang một bên, rơi xuống bên cạnh một đám tiểu vu dân Thực Cốt đang chơi đùa.
Đám tiểu vu dân Thực Cốt này chỉ cao cỡ chừng nửa người, ngoại trừ răng nanh và móng tay sắc bén kia ra, rõ ràng còn có rất nhiều đặc thù của nhân loại, mà khi chúng nó thấy nữ thi, sắc mặt lập tức dữ tợn, lôi kéo đánh nhau, xé nát nữ thi kia, nhanh chóng nuốt xuống.
Răng dài cười to, các vu dân Thực Cốt khác cũng cười ầm lên.
Lúc này, Vu Chúc Thực Cốt đến quát răng dài vài câu, nữ nhân là dùng để sinh sản, khó khăn lắm mới mang về được, sao lại có thể lãng phí như thế được.
Răng dài không dám phản kháng, cúi đầu nhận tội, tiếng cười quái dị ở xung quanh lại càng thêm vang dội.
Vu Chúc Thực Cốt cũng không muốn trách phạt đến cùng, ra lệnh cho bọn họ mang con mồi về, mà tiếng cười vẫn cứ quanh quẩn thật lâu trong rừng rậm, mùi máu tươi mãi vấn không hề tiêu tán.
Vu Chúc Thực Cốt thấy cảnh này, trong lòng vô cùng cảm khái:“Thật là một ngày bình an yên tĩnh!”Cách xa mấy chục dặm, Lý Thanh Sơn giống như nghe được tiếng dã thú gầm rú cười to đầy quái dị, nói với Tiểu An ở bên cạnh:“Chắc là ở ngay đằng trước thôi, đợi ta dùng huyền quang tẫn chiếu quan sát trước đã!”Hắn phất tay, linh quy huyền giáp lập tức chiếu ra cảnh tượng của bộ lạc Thực Cốt, Lý Thanh Sơn chú ý đến những đồ đằng màu đỏ đậm trên thân cây, chúng nó loáng thoáng tạo thành một chỉnh thể, bao phủ toàn bộ thân cây.
“Hình như không phải pháp trận bình thường, hơn nữa cũng không có tác dụng phòng ngự, rất khó đoán ra được tác dụng cụ thể, Vụ Châu được truyền lưu rất nhiều bí thuật cổ xưa.
”Tiểu An nói.
“Đi qua đó xem thử là biết ngay thôi, đúng không?”Bởi vì đây là trận chiến đầu tiên, Lý Thanh Sơn mới cẩn thận một chút, dựa theo độ sáng của các điểm sang trên bản đồ suy đoán, bộ lạc Thực Cốt này đại khái có khoảng mấy trăm vu dân Thực Cốt, có một tên thủ lĩnh vượt qua một lần thiên kiếp, còn việc đồ đằng Cùng Kỳ mạnh hay yếu thì không thể đoán được, nhưng chắc có lẽ cũng sẽ không mạnh hơn yêu soái.
Đây là một trận chiến chiếm ưu thế tuyệt đối, không cần phải bày mưu tính kế gì, chỉ cần trực diện nghiền áp qua đó là được.
Chỉ trong chốc lát, cả hai đã bay đến các mấy chục dặm, ngay khoảnh khắc đến gần gốc cây lớn ở bộ lạc Thực Cốt, Lý Thanh Sơn lập tức cảm nhận được công năng của pháp trận này:“Hình như có tác dụng làm kẻ địch suy yếu.
”Đồ đằng sáng lên, khí tức máu tanh ngưng mà không tiêu tán đột nhiên trở nên sền sệt, tỏa ra uy áp cường đại, làm hắn cảm nhận được lực cản, linh khí thiên địa cũng đã bị quấy nhiễu.
Nhưng mà đối với Lý Thanh Sơn mà nói, cái này không có chút ảnh hưởng nào.
Các vu dân Thực Cốt cũng chú ý đến Lý Thanh Sơn, rối rít rít gào nhào lên, chạy vội trên các cành cây, nhanh mạnh như báo.
Nhưng Lý Thanh Sơn cũng có đủ thời gian để ngắm nhìn một lượt mấy người này:“Xem ra còn làm cho thực lực của bọn họ tăng cường lên không ít nữa, cái này có chút phiền phức rồi!”Phiền phức mà hắn nói đương nhiên không phải là đám vu dân Thực Cốt chưa từng vượt qua bất cứ lần thiên kiếp nào, mà là vu vương Thực Cốt ở cách xa vạn dặm.
Hắn nhìn bộ lạc nhỏ mà đoán ra bộ lạc lớn, suy đoán nếu như tòa vu thành Thực Cốt kia cũng có bố trí pháp trận như thế này thì chỉ sợ uy lực sẽ mạnh hơn gấp mười, gấp trăm lần, hơn nữa còn có một cái đồ đằng Cùng Kỳ có thực lực tương đương với yêu vương, cho dù có bùng nổ trong lúc chiến đấu đến mức nào thì cũng không có tác dụng gì.
Hơn nữa vu vương Thực Cốt lại không giống như Vạn Độc Lão Tổ, là hệ cận chiến có cơ thể vô cùng mạnh mẽ, rất khó có thể đánh lén thành công, cho dù may mắn thành công thì cũng không thể tạo ra được hiệu quả mang tính quyết định gì.
“Tuyệt đối không thể đánh nhau với vu vương Thực Cốt ở nơi đó, không có chút phần thắng nào cả!”Lý Thanh Sơn thở dài, phun ra một đạo xuy tức phong, gào thét biến thành phong long cuốn, làm các vu dân Thực Cốt ở trước mặt hắn trở thành hư không.
Tu la tràng đã ở trong tay hắn, tỏa ra một lốc xoáy màu máu, nuốt đám vu dân Thực Cốt vào trong.
Lý Thanh Sơn cũng không vào hốc cây, cứ như thế đứng ở cửa động, gió mạnh gào thét xông vào, cuốn một đám vu dân Thực Cốt ra đưa vào trong tu la tràng.
Hắn giống như một con thú ăn kiến, với đầu lưỡi cực dài vào trong ổ kiến, dính chặt từng con kiến một.
Trong động truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, đại thụ đều phải lắc lư trước tiếng rống này, một vu dân Thực Cốt vô cùng hung mãnh đón gió lao đến, đó chính là tên thủ lĩnh vu dân Thực Cốt đã vượt qua thiên kiếp lần thứ nhất kia.
Lý Thanh Sơn liếc nhìn tên thủ lĩnh vu dân Thực Cốt kia, nếu không phải vì muốn tế luyện tu la tràng, xuy phong mà hắn thổi ra có thể cắn nát cả cái cây này, để bảo đảm đám vu dân Thực Cốt này có đủ tinh thần để chiến đấu, hắn đã quá “nhẹ nhàng” rồi, cố gắng không cho bọn họ bị thương chút nào.
Thủ lĩnh vu dân Thực Cốt cứng đờ toàn thân, tâm linh đã gần như điên cuồng của hắn đột nhiên cảm nhận được khủng hoảng.
Trong thoáng chốc thấy một con xích hổ đang nhìn chằm chằm vào hắn, hai mắt như máu như lửa, vẻ mặt dại ra giống như rơi vào trong ác mộng, không có sức phản kháng, lập tức bị xuy phong tức cuốn vào trong tu la tràng.
“Chiêu này đúng là có tác dụng thật! Thì ra biến hồn phách thành trành quỷ chỉ là tác dụng đơn giản nhất của nó, tác dụng lớn hơn chính là làm thần hồn kinh sợ.
Chờ lát nữa phải thử xem có thể làm cho người còn sống thần phục mình không, nếu như thế thì cho dù kẻ địch có mạnh như thế nào, chỉ cần cảnh giới thấp hơn mình, chỉ cần mình nhìn qua, tất cả đều sẽ biến thành nô bộc của mình, vậy chẳng phải là quá xuất sắc rồi sao!”Lý Thanh Sơn mừng rỡ, lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cây khổng lồ che trời lung lay kịch liệt, lốc xoáy gào thét tràn vào từ hốc cây to lớn nhất, xuôi theo hang động quanh co khúc chiết mà dạo chơi qua lại khắp bộ lạc Thực Cốt, bắt lấy những vu dân Thực Cốt.
Đứng trước thần thông không thể ngăn cản này, vu dân Thực Cốt tàn bạo thành tính cũng phải thốt lên tiếng kêu hoảng sợ, bị nhấn chìm trong tiếng gió.
Mà ở một hốc cây to lớn nằm sâu trong bộ lạc, Đại Vu Chúc có địa vị chỉ đứng sau thủ lĩnh bộ lạc mặc y phục màu sắc sặc sỡ đang nhảy múa trước bức bích họa đồ đằng, miệng thì lẩm bẩm tựa như ca hát.
Dù cách một cánh cửa lớn dày nặng, nhưng tiếng rít của cuồng phong xuyên qua hang động vẫn rõ ràng chẳng khác gì vang ngay bên tai như cũ.
Đại thụ như biến thành một cây sáo, bị người khổng lồ vô hình thổi như một trò đùa, nhưng nó lại là tai ương ngập đầu của toàn bộ bộ lạc Thực Cốt.
Bỗng nhiên con ngươi của quái thú trong đồ đằng sáng lên, rồi nó gầm lên át cả tiếng gió.
Lý Thanh Sơn đứng vững trên đầu cành cây của cây khổng lồ, đương nhiên cành cây này cũng to đến mức mười người khó mà ôm trọn.
Thiếu nữ lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, tăng y xanh nhạt không những không nhạt nhòa mà trông càng trong trẻo kỳ ảo.
Dung mạo tuyệt sắc đã từng được đánh giá là “quốc sắc thiên hương”, hôm nay nhìn lại thì hình như lại lộ vẻ nông cạn, vì nó khó mà miêu tả được sức hút chân chính của nàng.
So với những gì nàng theo đuổi thì khuynh quốc khuynh thành hay điên đảo chúng sinh có đáng là gì?“Thanh Sơn, ngươi đang nghĩ gì vậy?”“Ta đang nghĩ về tuyệt chiêu của ta, giờ thể hiện cho ngươi xem này!”Lý Thanh Sơn lấy lại tinh thần, nói thử là thử, thế là hắn tiện tay lấy một vu dân Thực Cốt ở trong Tu La trận ra, người này chính là tên “Răng Dài” kia.
Hắn còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì toàn bộ tâm thần đã bị một đôi mắt đỏ chiếm cứ, tất cả vẻ dữ tợn đầy mặt đều biến thành hoảng sợ.
Toàn thân hắn run bần bật như bị điện giật, hình như muốn né tránh nhưng cùng lúc cũng có nhiều ý thần phục.
Hình như khác với tưởng tượng, khiến Lý Thanh Sơn trợn to đôi mắt rồi lại tăng thêm vài phần sức mạnh.
Trên khuôn mặt dữ tợn của Răng Dài nổi gân xanh, vặn vẹo tựa như con giun, bỗng ầm một tiếng rồi đầu hắn nổ tung.
Sau đó hồn phách của hắn thuận lợi hóa thành trành quỷ, cúi đầu khom lưng với Lý Thanh Sơn.
“Không giống đâu!”Tiểu An nở nụ cười, mấy vu dân Thực Cốt bị Xuy Tức Phong cuốn tới đều ngơ ngác nhìn, quan tâm đến an nguy sống chết của bản thân.
“Có gì không giống?”Lý Thanh Sơn nói, nụ cười kia cũng khiến lòng hắn hơi rung động.
Tiểu nha đầu càng ngày càng xinh đẹp, nếu lớn thêm chút nữa thì chẳng có người nào mà hắn gặp trên đời này có thể sánh được.
Quả nhiên công pháp của Ngưu Ca vô cùng huyền diệu.
Nhưng ngoài điều đó ra thì đừng mong xoay chuyển được suy nghĩ của hắn.
Ở một vài phương diện khác, hắn thật sự cố chấp một cách kỳ lạ, một khi đã nhận định quan điểm nào đó thì không có ý định thay đổi.
Tiểu An giải thích:“Thần hồn và thần thể hoàn toàn khác nhau, nếu nói thần hồn giống như nước thì thân thể sẽ như chiếc cốc đựng nước.
Không thể nói được cái nào mạnh cái nào yếu, nước thì có thể vặn vẹo theo ý muốn, nhưng cái cốc mà bị bóp méo mạnh thì sẽ vỡ nát.
Mà thần thông của ngươi có thể tái tạo hình dạng của nước, vì thế muốn thay đổi hình dạng của nước thì trước hết phải phá vỡ cái cốc đã.
”