Loại quỷ thuộc Ngạ Quỷ đạo có thể khiến bản thân lớn mạnh hơn thông qua việc nuốt chửng đồng loại, cho dù là vu dân Thực Cốt ăn tu hành giả thì cũng cần một quá trình chuyển hóa.
Hơn nữa tâm ma của loại quỷ cũng nhiều hơn sinh linh nhiều, một khi mất đi hình thể vững chắc thì khó mà trói buộc các loại suy nghĩ, điều này cũng làm nên điểm quan trọng của thân thể.
“Thì ra là như vậy.
”Lý Thanh Sơn gật gù, với tâm tính tu vi của Vạn Độc lão tổ, nếu không bị hủy diệt thân thể, dù cho có sự giúp đỡ của Huyễn Hải Thần Vương thì Lý Thanh Sơn cũng chẳng thể nào thần phục được hắn.
Dù hơi thất vọng nhưng coi như đã thử được nguyên lý của thần thông Hổ Ma này rồi, sau này vận dụng thì sẽ càng thần kỳ hơn.
“Dùng chiêu này bắt nạt tiểu bằng hữu thì hiệu quả sẽ vô cùng tốt, lườm kẻ nào là kẻ đó chết, chỉ là không biết có thể mang đến bao nhiêu tác dụng đối với cường giả thiên kiếp thứ ba chân chính.
Ta cũng không mong quá nhiều, chỉ cần có thể làm tinh thần hoảng hốt trong nháy mắt là được rồi.
”Lý Thanh Sơn trầm ngâm, lại cảm thấy gọi thần thông này là “Vẽ Đường Cho Hươu Chạy” không còn phù hợp lắm, nên bàn bạc với Tiểu An ở bên cạnh.
Tiểu An nói:“Ngươi lĩnh ngộ được chiêu này ở trong ác mộng, kẻ địch trúng chiêu cũng như rơi vào trong ác mộng, nên gọi là Hổ Yểm Ma Đồng đi!”“Được, thế thì gọi là Hổ Yểm Ma Đồng.
”Lý Thanh Sơn đọc lại mấy lần, cảm thấy cái tên này rất được.
Lúc này, lại có tiếng rít truyền đến từ trong hốc cây.
Một con Cùng Kỳ đồ đằng trông trông như hắc hổ, mà có đôi cánh ở sau lưng chợt lao ra khỏi hốc cây dưới sự điều động của Đại Vu Chúc.
Thân hình nó không chỉ lớn hơn hổ thông thường gấp mười lần, mà còn tỏa ra lệ khí và ác ý nồng nặc.
Lý Thanh Sơn hơi thất vọng, Cùng Kỳ đồ đằng này vẫn chưa có thực lực ngang yêu soái như tưởng tượng của hắn, cùng lắm chỉ coi như là nắm giữ huyết thống yêu tướng mạnh mẽ đặc biệt mà thôi.
Hiển nhiên, dù cho có bí pháp thượng cổ thì sự chênh lệch to lớn giữa hai cảnh giới này cũng không dễ bị phá vỡ như vậy.
“Không biết liệu Hổ Yểm Ma Đồng có tác dụng với loại thú đồ đằng này không nhỉ?”Trong chớp mắt Cùng Kỳ đã nhào tới trước mặt, há to chiếc miệng đầy răng nanh mà cắn về phía hắn.
Chỉ là vừa bị hắn trợn mắt nhìn thì thân hình bỗng cứng đờ, không thể động đậy.
Lý Thanh Sơn lườm rồi lại lườm, thân thể cao lớn của Cùng Kỳ bắt đầu vặn vẹo tựa như sương khói, chẳng bao lâu đã sụp đổ phân tán bốn phía.
“Ôi, mỏi mắt quá à!”Lý Thanh Sơn chớp chớp mắt, quyết định sau này thi triển thần thông là được, không nên ra sức trợn mắt.
Tiểu An lại bật cười:“Ừ, cái gì không có hồn phách thì không thể hóa thành trành quỷ.
Nhưng suy cho cùng vẫn không có thực thể mà là mấy ý niệm tụ lại, hiệu quả cũng khá.
”Xuy Tức Phong cuốn lấy Đại Vu Chúc kia rồi cũng ném vào trong Tu La trận luôn.
Toàn bộ bộ lạc Thực Cốt bị tiêu diệt sạch sành sanh, chỉ còn dư lại một số nhân loại bị bắt trói tới, khuôn mặt họ đầy vẻ kinh hoàng không biết chuyện gì đã xảy ra, còn có vài người trực tiếp tuyệt vọng đến tê liệt.
Rõ ràng Xuy Tức Phong đã phá hủy cửa lao của họ, nhưng không một ai dám chạy trốn.
Lý Thanh Sơn cũng không để ý tới những người này, ngớ người xong rồi thì đều muốn chạy trốn, không cần các ngươi báo đáp ơn cứu mạng này.
Sau khi thu hồi một tia Xuy Tức Phong cuối cùng thì hắn cuốn lấy mấy chiếc đầu lâu óng ánh long lanh vừa giống của người vừa giống thú kia, ất hẳn chất lượng của chúng phải tốt hơn nhiều so với chiếc lúc trước.
Tiểu An cũng ở bên cạnh nhìn chăm chú, Lý Thanh Sơn lại cười nói:“Chờ dùng xong rồi thì cho ngươi ăn.
Ừm, còn có những vu dân Thực Cốt kia, đều cho ngươi nhóm lửa hết.
Chẳng qua vẫn cần suy tính xem làm thế nào để hấp thụ lệ khí trong đó.
”“Ta có cách.
”Con ngươi Tiểu An đảo một vòng, lập tức nghĩ ra cách.
“Lúc nào ngươi cũng có cách.
”Lý Thanh Sơn xoa nắn hai má của nàng, lông tơ trơn trượt như mỡ, dường như muốn tan ra giữa các ngón tay.
“Ta không phải tiểu hài tử, không được suốt ngày sờ đầu ra, nhéo mặt ta, cả mũi nữa!”Tiểu An trừng mắt nhìn Lý Thanh Sơn, lúc trước thì những động tác này tượng trưng cho sự thân mật, hiện tại lại gợi ra chút bối rối.
Hiển nhiên phần ký ức là vương nữ của nàng đã khôi phục, từ lâu đã không còn là tiểu quỷ ngơ ngơ ngác ngác, chỉ có điều vì tu hành Chu Nhan Bạch Cốt Đạo nên xem ra cũng không có gì khác biệt.
“Ở trong mắt ta, ngươi mãi mãi là hài tử.
”Lý Thanh Sơn cười nói, một cái tay khác lại vươn đến, vân vê một bên má của nàng, nhào nặn khuôn mặt được tán dương là quốc sắc thiên hương kia của nàng.
“Thế mà ngươi còn muốn hôn ta.
”Tiểu An nhất định phải bắt hắn thừa nhận sức hấp dẫn của mình.
Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ, đã có chuẩn bị từ lâu:“Ngươi không hiểu gì cả, trong mộng đều là ngược lại.
Ở trong mơ mà muốn hôn thì chứng minh trong thực tế không muốn hôn chút nào.
Nếu không phải vậy thì chẳng lẽ ta lại muốn làm loạn ở trong sa mạc sao?”“Ngươi…”Tiểu An bị lời ngụy biện ngang ngược không nói lý lần này của hắn làm cho tức giận muốn chết.
“Được được được, muốn hôn, muốn hôn! Nào nào, thơm quá!”Lý Thanh Sơn lập tức chịu thua, sau đó cúi đầu gặm lung tung mấy cái trên mặt nàng, còn xoa đầu nàng:“Lần này hài lòng chưa!”“Ngươi gạt ta, còn xoa đầu ta nữa!”“Tiểu tổ tông, ngươi đừng làm khó ta nữa, xoa đầu một cái cũng không được à? Hầy, ai bảo ngươi thấp hơn ta?”“Do ngươi quá cao ấy, ta không thấp chút nào.
”Lý Thanh Sơn đáp lại:“Ta nói thế thôi, đi thôi, chúng ta còn phải tới rất nhiều chỗ nữa!”Tiểu An đã quyết định, một ngày nào đó phải để hắn nhận thức được sức hấp dẫn của mình.
Trong Tu La trận, tiếng la giết chấn động cả bầu trời.
Trên núi tuyết lớn, Ân Tinh dẫn đầu một đám A Tu La, đứng ở bên hông vách núi mà ngóng nhìn về phương xa.
Bên dưới bầu trời đỏ như máu ở trung tâm Tu La trận, số lượng vu dân Thực Cốt lên tới hàng ngàn hàng vạn đang chém giết trên mặt đất.
Dưới ảnh hưởng của Tu La trận, ai nấy cũng đều giết đỏ cả mắt, hoàn toàn không phân rõ địch ra, chỉ muốn giết sạch mỗi một vật sống mà mình thấy.
Sát khí ngút trời, vòng xoáy màu đỏ ngòm giữa bầu trời chậm rãi xoay tròn.
Đám A Tu La đều rục rịch ngóc đầu dậy, khác với A Tu La soái Ân Tinh đã chán ngán vì không còn hứng thú tranh giết, họ đều duy trì chiến ý dồi dào, hết lần này tới lần khác đòi đánh nhưng đều bị Ân Tình áp chế.
Tuy họ không dám phản kháng nhưng đều có vẻ bất mãn.
Ở trong Tu La đạo, nữ tử vốn hơi bị kỳ thị, mà thân phận của Ân Tinh lại là thích khách chứ không phải đại tướng, hơn nữa lúc này vẫn đang bị thương, thực lực suy yếu nên càng không thể khiến lòng người phục tùng.
“Nếu muốn đi thì các ngươi cứ đi thôi!”Một giọng nói truyền đến từ phía sau, chỉ thấy Lý Thanh Sơn đi tới bên cạnh Ân Tinh.
“Vâng!”Đám A Tu La bỗng thấy phấn chấn, dồn dập lướt qua bên người Lý Thanh Sơn, trực tiếp bay vọt xuống từ trên vách núi cheo leo, tạo thành chiến trận hình mũi khoan, giết về chiến trường phương xa.
Chiến đấu lá giá trị, giết chóc là số mệnh, dù cho chết trận ở đây thì cũng tự sống lại trong Tu La đạo.
“Đến cùng vẫn là nam nhân phù hợp với chiến trường, chẳng qua vương thượng à, như vậy thì chẳng phải ta sẽ không sai khiến được ai hay sao?”Ân Tinh bất mãn liếc Lý Thanh Sơn một cái.
Lý Thanh Sơn cười nói:“Nơi này lại không cần làm nô bộc đánh trận, ngươi sai khiến nhiều người như vậy làm gì, ở đây xem kỹ tuồng hay là được rồi.
”“Chẳng phải ngươi nói trong vu dân Thực Cốt cũng có kẻ đạt thiên kiếp thứ hai hay sao, sao chẳng thấy ai thế? Như vậy thì sao được tính là trò hay!”Ân Tinh nói.
“Tuy rằng vu dân Thực Cốt bẩm sinh tàn bạo, nhưng đạt đến thiên kiếp thứ hai thì đã có ý chí rất mạnh, sẽ không dễ dàng bị Tu La trận quấy nhiễu, hiện tại thả ra thì chỉ nhiễu loạn chiến trường thôi.
Lại nói, chờ lát nữa có một A Tu La soái đến, ngươi thắng được không?”“Không thắng được.
”Ân Tinh thản nhiên nói, thương thế của nàng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tuy nói thích khách phải lấy yếu thắng mạnh nhưng không có một A Tu La soái nào là kẻ yếu hết, ra trận chém giết còn nhiều hơn nàng.
Lý Thanh Sơn nói:“Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi.
Chung quy vẫn phải có đối thủ tướng ứng đối kháng, đợi đánh sương sương rồi thì đến phiên ngươi ra tay.
”“Vương thượng cũng giỏi tính toán thật.
”Ân Tinh liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái thật sâu, tuy rằng tuổi hắn đã hơn ba mươi, nhưng dáng dấp trông như chỉ mới hai mươi tuổi, khí chất kiên định không thể lay động tựa núi cao, ánh mắt thâm thúy sâu lắng khó dò.
Nhưng không phải lúc nào cũng chín chắn, có đôi lúc trên mặt hắn cũng xuất hiện nụ cười ngây ngơ trong sáng, hoặc nói điều gì đó không tương xứng với thân phận Dã Nhân Vương xíu nào.
Đến mức khi ở chung với hắn nhiều hơn thì thậm chí sẽ cảm thấy hắn vô cùng thân thiết ôn hòa.
Chẳng qua, khi nói đến những chuyện rất cụ thể thì lại là một dáng vẻ khác.
Không thể nghi ngờ gì nữa, hắn muốn dùng kế hoạch này để phát huy tối đa tác dụng của vu dân Thực Cốt, chỉ có những trận chiến tương đối cân bằng thì mới kịch liệt nhất, cung cấp nhiều sức mạnh cho Tu La trận nhất.
Đám A Tu La kia cũng là vật hy sinh, bao gồm cả nàng cũng nằm trong kế hoạch.
Thật ra Lý Thanh Sơn chỉ là người quyết định, sự vụ cụ thể thì đều giao cho Tiểu An suy xét, kỳ thực hắn không am hiểu kiểu mưu kế tỉ mỉ chặt chẽ thế này.
Nhưng mưu kế của Tiểu An thì cũng là mưu kế của hắn, làm cũng làm rồi, không việc gì phải phủ nhận cả.
Thế nên hắn cười nói:“Chẳng phải ngay từ đầu đã là vì người à, bất kể tính toán như thế nào thì ta đều nghĩ cho ngươi, sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm đến tính mạng.
”Dù mong muốn trả thù của hắn rất nồng cháy nhưng xưa nay hắn chưa bao giờ quên sự giúp đỡ của người khác dành cho mình.
Ân Tinh nhìn nụ cười chân thành của hắn mà trong lòng chợt thấy ấm áp:“Thế thì đa tạ vương thượng, tạm thời ta chưa muốn trở lại Tu La đạo.
”“Hiện tại không thể theo ý muốn của ngươi, vì bây giờ ngươi đã là người của ta rồi.
Nếu có một ngày trở lại Tu La đạo, tất nhiên lúc đó ngươi sẽ chinh chiến dưới lá cờ của ta.
”“Ta cũng hi vọng như vậy.
”Đang lúc nói chuyện thì đội hình chiến đấu do đám A Tu La kia tạo thành đã giết vào đại chiến trường, khí tức của họ hòa làm một thể, tựa như một con dao thép cắm vào trong bơ, đến mức máu tươi bắn tung tóe, tàn chi bay tán loạn.
Vu dân Thực Cốt lần lượt bị đánh tan, dù cho thủ lĩnh bộ lạc đã vượt qua thiên kiếp cũng không chịu nổi, vừa đối mặt đã bị giết chết, thân thể chia năm xẻ bảy.
Đám A Tu La lao qua lao lại, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, gia tăng mức độ chấn động của chiến trường lần nữa.
Nếu là quân đội bình thường giao chiến thì đám vu dân Thực Cốt vẫn sụp đổ như cũ, nhưng ở trong Tu La tràng này, chiến ý của mỗi người đều bị kích thích đến cực hạn, như mê như cuồng, trái lại bị khí tức của đám A Tu La khơi gợi nên liều lĩnh nhào về phía họ.
Chỉ với một suy nghĩ của Lý Thanh Sơn, lại có thêm mấy ngàn vu dân Thực Cốt bị đưa vào trong Tu La tràng, trong đó có ba tên thủ lĩnh bộ lạc đã vượt qua thiên kiếp, còn có một tên Đại Vu Chúc biết thi pháp, cuối cùng cũng ngăn chặn được quân tiên phong A Tu La.
Tuy đám A Tu La có đủ loại ưu thế nhưng dù sao người ít cũng không đánh lại đông, sa vào trong biển người cuồn cuộn thì dần dần cũng lộ vẻ mệt mỏi.
Cứ mỗi lần họ muốn phá vòng vây thì Lý Thanh Sơn lại đưa tới hai mươi ngàn vu dân Thực Cốt, chia ra ngăn cản đường đi của họ vài lần.
Sau khi rơi vào tầng tầng bao vây thì phía A Tu La bắt đầu có thương thế và chết trận.
Nhưng mà càng rơi vào đường cùng như vậy thì chiến ý của A Tu La càng ngày càng nồng nặc tinh thuần, màn sương sát khí xông thẳng lên trời, tốc độ xoay tròn của vòng xoáy màu đỏ ngòm cũng nhanh hơn.
Kế hoạch ban đầu của Tiểu An là tiêu diệt toàn bộ đám A Tu La này ở đây, hiến tế cho Tu La tràng thông qua trận chiến không có đường sống này.
Nhưng khi thấy tình cảnh này thì Lý Thanh Sơn lại hơi không đành lòng, rồi cố ý thả cho họ một con đường sống.
“Họ sẽ không chết.
”Ân Tinh vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Lý Thanh Sơn và nói như vậy.
“Hả?”Lý Thanh Sơn xoay đầu lại.
“Nếu ngươi không cần họ chinh chiến thì chẳng bằng thả họ trở về.
Mỗi một A Tu La đều phải trải qua vô số trận chiến, tử vong, sống lại thì mới có thể đi tới đỉnh cao.
Họ ở đây vẫn luôn không có kẻ địch, lâu dài thì chiến ý cũng sẽ giảm sút.
Điều này còn hơn cả việc bị thương, vì một khi không còn chiến ý thì mới thật sự như chết rồi.
Ngươi giữ họ ở đây trái lại là hại họ, không bằng để họ mang theo chiến ý trở lại Tu La đạo.
”Ân Tinh nói.
Lý Thanh Sơn gật nhẹ đầu, lại cho hai mươi ngàn vu dân Thực Cốt đi vào chiến trường, tựa như một chiếc cối xay thịt khổng lồ chôn vùi tất cả sinh linh.
Số lượng vu dân Thực Cốt mà hắn bắt được từ khắp nơi trên Vu Châu sắp lên tới mười vạn, làm cho tác phẩm này của hắn còn to lớn hơn cả lần Tự Khánh tế luyện Tu La tràng lúc trước.
Mà có lẽ rất nhiều vu dân Thực Cốt chết trận ở đây xong sẽ đến Tu La đạo, chuyển sinh làm A Tu La!“Ngươi không sợ chiến ý bị hao mòn sao?”Lý Thanh Sơn hỏi Ân Tinh.
“Đường đường là A Tu La soái, há lại là kẻ mà những tiểu tử này sánh được, nghỉ ngơi một chút cũng chẳng có gì.
Lại nói, chỉ riêng việc ngăn cản lão già dùng độc kia cũng đã bù đắp cho tất cả những ngày lười biếng vừa qua, nghĩ như ngươi thì dù muốn bị hao mòn cũng chẳng dễ dàng.
”“Đương nhiên sau này sẽ có những trận chiến tốt hơn đang đợi ngươi.
”Lý Thanh Sơn cười nói, thầm nghĩ:“Khi hoàn thành lần tế luyện này thì có lẽ có thể vây khốn nhân vật thiên kiếp thứ ba đôi chút.
”Cũng không cần khiến những nhân vật đạt thiên kiếp thứ ba chết ở chỗ này, đó là điều không thể nào, chỉ cần ngăn cản đường chạy trốn một xíu là Tu La tràng có thể trở thành một sàn quyết đấu không chết không thôi.
Chỉ chốc lát sau, tên A Tu La cuối cùng cũng chết trận, đến lúc sắp chết cũng lôi một thủ lĩnh Thực Cốt làm đệm lưng.
Trên mặt đất máu chảy thành sông, thấm sâu vào bùn đất, bước một bước lên là chân cũng bị hãm sâu trong bùn, tựa như một vùng đầm máu.
Mà huyết khí thì tiếp tục thẩm thấu xuống phía dưới, cho đến tận hạt nhân của Tu La tràng, huyết quang tràn ngập khắp trời đất, càng ngày càng phù hợp với ý chí của Tu La đạo, nhưng mà trì trễ mãi vẫn không có A Tu La hạ xuống.
Đây là sự điều khiến có ý thức của Lý Thanh Sơn, khi Tu La tràng không ngừng được cường hóa thì hiển nhiên có thể che chở A Tu La thông thường ở bên ngoài, tiết kiệm sức mạnh chờ A Tu La soái xuất hiện.
Lý Thanh Sơn trực tiếp để toàn bộ vu dân Thực Cốt vào chiến trường, chỉ áp chế sáu tên vu dân Thực Cốt thiên kiếp thứ hai, trong đó có hai Vu Chúc.
Để bắt giữ được họ hắn cũng phải phí một ít tâm tư, hiện tại đều đã bị trấn áp, chỉ chờ A Tu La soái có thể đứng ngang hàng với họ xuất hiện.
Lại đợi một lúc thì chợt thấy Lý Thanh Sơn nói:“Cuối cùng cũng đến rồi.
”Ở nơi sâu xa trong vòng xoáy đỏ ngòm, một luồng sát khí hừng hực tuôn ra bao phủ toàn bộ chiến trường, một ngôi sao băng màu máu từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ va đập lên mặt đất.