Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1362 - Chương 1371: Mèo Đuổi Chuột

Chương 1371: Mèo Đuổi Chuột

Lý Thanh Sơn không đồng ý, trấn áp Tu La tràng vững vàng.

Vu Chúc Thực Cốt thấy không thể phá vỡ bức chắn không gian thì không khỏi sốt ruột, nhắm mắt niệm chú thôi thúc toàn bộ pháp lực, sau lưng lại có khe hở mở ra.

Con ngươi Ân Tinh đột nhiên co rút, nắm chặt luân đao định ra tay.

Cùng lúc đó, một nguồn sức mạnh vô hình bao phủ lấy nàng, cảnh tượng xung quanh chợt biến ảo, thì ra nàng bị dịch chuyển tức thời ra khỏi Tu La tràng, đi tới Bát Hoang điện.

Ân Tinh thở hắt một hơi, rất là buồn bực:“Vương thượng có gì phân phó?”Lý Thanh Sơn ngồi trên mặt đất, một tay nâng Tu La tràng còn một tay thì sờ cằm trầm tư, Tiểu An lẳng lặng dựa sát bên cạnh hắn, mái tóc dài như hải tảo buông xuống.

Ân Tinh cũng không kìm được mà nhìn nàng vài lần, lén lút so sánh ở trong lòng rồi nảy sinh chút đố kị, nở một nụ cười mà trong lòng thì cảm khái: mình thật sự ở nhân gian lâu quá rồi, tranh giết trong Tu La tràng thì ai để ý dung mạo đẹp xấu thế nào chứ, chỉ nhìn xem thể phách mạnh hay yếu, võ kỹ cao hay thấp.

Cũng do nàng quá xuất sắc, khí chất lại như người trong thiên đạo mà còn có sự khác biệt, thực lực thì mạnh kinh người, không biết hắn tìm thấy từ chỗ nào.

“Trước hết ngươi đừng ra tay, ta phí nhiều tay chân như vậy để bắt họ tới mà không mất một sợi tóc nào, chết ngay lập tức thì lãng phí quá.

”Lý Thanh Sơn nói mà đầu cũng không ngẩng lên, chỉ chú ý tới Tu La tràng.

Quả nhiên A Tu La soái cầm Lang Nha Bổng trong tay không đuổi kịp Vu Dân Thực Cốt kia, thế là chửi ầm vài tiếng rồi chống Lang Nha Bổng xuống đất và ngồi lên trên một gò đất, sau đó cất cao giọng nói:“Ai Là chủ nhân của Tu La tràng này, lăn ra đây cho lão tử rồi ăn một gậy của lão tử đi!”Tất nhiên kết quả là không một ai đáp lại hắn, thế là hắn đành khom lưng mắng to ngút trời, tiếng mắng chấn động cả vùng trời.

Nhưng hiển nhiên chinh chiến trong Tu La đạo lâu như vậy thì vốn từ ngữ không thể nào phong phú được, chỉ biết mắng đi mắng lại mấy câu.

“Nếu không thì hứa hẹn với mấy Vu Dân Thực Cốt này, chỉ cần họ giết được A Tu La soái thì sẽ thả cho họ một con đường sống, từ đó kích thích nhiệt huyết chiến đấu của họ?”Lý Thanh Sơn lẩm bẩm.

“Không cần để ý đến họ.

”Tiểu An bỗng nói.

“Tại sao?”“Tu La tràng ngày càng mạnh hơn rồi, mà tâm tính tu vi của những Vu Dân Thực Cốt này lại rất yếu, như thế sẽ càng ngày càng chịu ảnh hưởng sâu hơn, chung quy vẫn phải có một trận chiến.

Nếu đứng ra dụ dỗ hoặc ép buộc thì trái lại không tốt, chẳng bằng thuận theo tự nhiên.

”Tiểu An đáp.

Phạm vi bán kính mấy trăm dặm của Tu La tràng này không lớn cũng không nhỏ, dù tốc độ là nhược điểm của A Tu La soái nhưng chỉ cần canh giữ ở trung tâm, rồi tùy tiện đi tới bất cứ hướng nào thì cũng có thể đến biên giới trong thời gian ngắn, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp những Vu Dân Thực Cốt này.

Loại trò mèo đuổi chuột này chẳng kéo dài được quá lâu, nếu mấy Vu Dân Thực Cốt này không muốn chết thì nhất định phải đoàn kết lại cùng đối đầu.

Chờ ảnh hưởng của Tu La tràng càng ngày càng sâu, cho đến lúc không duy trì được tính cách bình thường thì cũng đã quá muộn.

“Quả nhiên nàng mới là người tính kế.

”Ân Tinh thầm nói, nhưng lại hỏi:“Hiển nhiên như vậy sẽ tốn thời gian rất lâu, ta không thể cứ ngây ngốc ở bên ngoài được.

”Nếu ở trong Tu La tràng thì chắc chắn A Tu la soái cầm Lang Nha Bổng trong tay sẽ coi nàng là kẻ địch mà cùng công kích.

Tuy không đến nỗi gặp nguy hiểm gì nhưng vẫn phiền phức vô cùng, hơn nữa còn quấy nhiễu chiến đấu.

Tiểu An nói:“Vẫn muốn để ngươi ở trong đó, chẳng qua không phải nhân lúc loạn mà ám sát, mà là duy trì cân bằng, khiến họ giao chiến nhiều thêm vài lần.

Dù sẽ hơi kìm nén nhưng cũng coi như mài giũa chiến ý.

”“Quả nhiên đã tính hết rồi!”Ân Tinh than thở trong lòng, người này thật sự không đơn thuần như vẻ bề ngoài, nhìn đôi con ngươi trong suốt thâm thúy kia, tựa như trống rỗng chưa từng phản chiếu cái gì, khiến lòng nàng ớn lạnh từng cơn, không khỏi nhớ tới chiêu kiếm mà nàng ám sát Vạn Độc lão tổ ở trên Dã Nhân sơn.

“Dù là ý kiến hay nhưng Ân Tinh còn đang dưỡng thương, hay là thôi đi!”Lý Thanh Sơn lắc đầu một cái.

“Không, cái này cũng là vì giúp ta khôi phục sức mạnh, lẽ ra nên làm tốt phần mình, hơi áp lực cũng không phải chuyện xấu, cũng nên cảm nhận bầu không khí của chiến trường, xin vương thượng đưa ta trở về!”Trong lòng Ân Tinh hơi lay động, lại nói:“Chỉ là ta có một yêu cầu, xin vương thượng nhất định phải đồng ý.

”“Yêu cầu gì?”“Dù ta gặp phải nguy cơ trí mạng thì cũng đừng ra tay giúp ta, bình thường không có chuyện gì thì càng không được dịch chuyển tức thời ta, như vậy mới xem như là chiến trường.

”Ân Tinh nói.

“Được, ta đồng ý với ngươi.

”Ân Tinh tiến vào Tu La tràng không bao lâu thì đã bi A Tu La soái phát hiện, dù sao nàng cũng không thể ẩn núp trong hư không mãi được, việc này tiêu hao quá nhiều tâm sức, hơn nữa bị thương thì lại càng không ổn.

Chẳng qua tốc độ của nàng cực nhanh, lại có thể dịch chuyển tức thời trong nháy mắt nên vẫn luôn chạy trốn.

A Tu La soái kia cũng hết cách với nàng, lại tức giận mắng to một hồi nhưng trong lòng không hề lơ là tí nào.

Thân là A Tu La nên hắn hiểu rõ về sự nguy hiểm của đồng loại nhất, chớ nói chi đó còn là một thích khách.

Bên dưới vòng xoáy màu đỏ ngóm, chiến tranh vẫn đang tiếp tục, chém giết kéo dài nửa ngày nên dĩ nhiên mặt đất đã hấp thụ no huyết dịch, máu tươi tràn lan chảy thành sông, tụ lại thành từng hồ máu.

Đột nhiên, một luồng khí tức mạnh mẽ truyền đến từ nơi sâu trong vòng xoáy, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Lý Thanh Sơn vui mừng nói:“Lại một người nữa tới rồi, không biết lần này là binh khí gì đây!”Đợi khi thấy rõ binh khí trong tay A Tu La soái kia xong thì miệng hắn không khỏi hơi hé ra, vẻ mặt trở nên cực kỳ quái lạ.

Một tháng sau, cuối cùng trận loạn chiến trong Tu La tràng cũng kết thúc, lấy mười vạn Vu Dân Thực Cốt làm tế phẩm để Tu La tràng trở nên càng mạnh hơn.

Tiểu An cũng có được tài nguyên dồi dào để tu luyện, thực lực của Ân Tinh không chỉ khôi phục mà còn được nâng cao một bậc.

Mắt thấy đều là chuyện vui lớn nhưng Lý Thanh Sơn lại thở dài một hơi, hai tay hắn cầm một đống thần binh Tu La, tay trái là Lang Nha Bổng, còn tay phải vẫn là Lang Nha Bổng.

Tuy rằng kiểu dáng có sự khác biệt rất lớn, một bên thì hung tàn nguyên thủy u ám, một bên thì chuẩn mực tinh xảo lóng lánh.

Nhưng rõ ràng là một loại binh khí, Lang Nha Bổng!“Đậu mé! Hai A Tu la soái đến dùng binh khí đều là Lang Nha Bổng này, các ngươi đâu phải huynh đệ ruột đấy chứ!”Lý Thanh Sơn vứt hai chiếc Lang Nha Bổng này lên mặt đất, mặt đất hơi chấn độn, cuối cùng bị đập ra hai cái hố to.

Đây không đơn thuần là thần lực của Lý Thanh Sơn, mà cũng là do hai chiếc Lang Nha Bổng vô cùng nặng này, mỗi chiếc đều hơn cả vạn cân.

Tiểu An an ủi:“Lang Nha Bổng cũng rất tốt, hơn nữa còn có hai cái nữa!”Lý Thanh Sơn cả giận nói:“Tốt cái gì, ở trong sơn trại thì chỉ có “kẻ chết chạy cờ” mới dùng Lang Nha Bổng, còn bắt được hai cái liền nữa, thật quá đáng!”- Giải thích "kẻ chết chạy cờ" nghĩa là diễn viên quần chúng.

Hết giải thích.

Tiểu An nghiêng đầu, với sự thông minh của nàng mà cũng không biết “chết kẻ chạy cờ” là dị thú gì, dù sao cũng không quá lợi hại!Ân Tinh cười xán lạn, bị Lý Thanh Sơn liếc mắt lườm một cái thì ho khụ hai tiếng:“Vương thượng, thực ra ta thấy thứ này còn phù hợp với ngươi hơn kiếm.

Dựa vào ánh mắt được rèn luyện ra của ta ở Tu La đạo, từ ban đầu ngươi đã không nên theo kiếm đạo!”“Vậy ta nên theo cái gì, Lang Nha Bổng đạo à?!”Lý Thanh Sơn vung vẩy Lang Nha Bổng trong tay với vẻ mặt hung ác.

“Phốc! Khụ khụ, đúng là chưa nghe nói đến cái này bao giờ!”Ân Tinh cố nén cười mặc cho hai chiếc Lang Nha Bổng hung tàn múa qua múa lại ở trước mặt, khuấy động cuồng phong, còn Lý Thanh Sơn thì trông tràn đầy thô bạo.

Tiểu An không khỏi gật gù:“Dường như cũng hơi có lý, Thanh Sơn, chẳng phải ngươi dùng rất tiện tay hay sao?”Thân hình Lý Thanh Sơn cứng đờ, bỗng nhiên cất Lang Nha Bổng đi, không khỏi suy nghĩ theo lời nói kia của Ân Tinh.

Lúc trước, lý do hắn tu kiếm đạo phần lớn là vì Thảo Tự Kiếm Thư.

Tiểu An lĩnh ngộ một phần kiếm pháp tinh diệu rồi truyền thụ lại cho hắn, mạnh hơn nhiều so với việc dùng vũ khí của hắn.

Cứ thế bước từng bước một, quen rồi thì thành đương nhiên, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đổi vũ khí khác.

Nhưng sau khi phục hồi hoàn toàn Tam Tuyệt Thư xong thì hắn lại nảy sinh ý nghĩ như thế.

Đúng là kiếm đạo ẩn chứa trong Tam Tuyệt Thư huyền bí huyền diệu, tự hình thành một phong cách.

Nhưng càng như vậy thì hắn càng cảm thấy không phù hợp, có loại cảm giác không cùng đối lập không hòa hợp trong lúc tu hành Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.

Dù sao cũng bị khác biệt đôi chút về cảm giác, khó mà lĩnh ngộ tinh túy.

Nếu nói ngộ tính của Lý Thanh Sơn kém, vậy lẽ nào thần thông cấp cái thế như Thần Ma Cửu Biến lại đơn giản.

Ngũ Tuyệt tiên nhân là nhân vật như thế nào, thiên nhân chuyển thế, cầm kỳ thư họa đều là thiên hạ vô song, hòa kiếm đạo vào trong thư họa, phong lưu tuyệt thế.

Lý Thanh Sơn lại là nhân vật thế nào, lớn lên ở sơn thôn dân gian, sát phạt một đường cho đến hiện tại, đầy đầu đều toàn ba suy nghĩ thô tục là chiến đấu với cường địch, uống rượu ngon, đè mỹ nhân.

Háo sắc là sự thật, phong lưu thì thôi.

Nói trắng ra, xét từ bản chất thì đây chính là hai người hoàn toàn trái ngược nhau, kết quả là năm xưa hắn không nhìn ra kiếm pháp của Thảo Tự Kiếm Thư, hiện tại không ngộ ra kiếm đạo của Tam Tuyệt Thư, có lẽ thật sự chọn sai binh khí rồi.

Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh thì nhất định phải tu, nhưng binh khí không nhất định phải là kiếm, thế là hắn hỏi Ân Tinh:“Ngươi cảm thấy ta nên dùng binh khí gì?”Ân Tinh trả lời:“Cái này thì cũng khó nói, tóm lại phải tự ngươi lĩnh ngộ mới được.

Ta cũng phải thử rất nhiều binh khí thì mới chọn được luân đao này.

Mà thật ra các lần thử trước đó cũng mang đến rất nhiều lợi ích.

”“Thế trước hết cứ xem thử Lang Nha Bổng này!”Lý Thanh Sơn trầm ngâm, lại giơ Lang Nha Bổng trong tay lên, luôn cảm thấy trông vừa mắt hơn nhiều.

Đối thủ đầu tiên mà chiếc “Lang Nha Bổng” thứ hai giáng lâm đến Tu La tràng tìm chính là chiếc “Lang Nha Bổng thứ nhất”.

Hai A Tu La soái cầm cùng một loại binh khí rồi đánh leng keng leng keng một hồi, sau đó lại chiến đấu rất nhiều lần.

Lý Thanh Sơn hơi suy ngẫm, còn nhớ được rõ rành rành mỗi một chi tiết nhỏ của từng trận chiến.

Dù “Lang Nha Bổng đạo” này vừa cực vụng về lại cực khéo léo, những chỗ tinh diệu đều đơn giản trực tiếp hơn kiếm đạo nhiều.

Có nền tảng kiếm đạo thì bắt đầu học cái này cũng hết sức dễ dàng.

Nói tóm lại, cứ nện lên người kẻ địch là được, cũng không cần chia tia sáng thành hình, cũng không cần ngưng tụ khí thành tia.

Nhưng so với Lang Nha Bổng này thì thật ra Lý Thanh Sơn tiếc nuối một món binh khí khác hơn, đó là thanh binh khí này đã giúp hắn ý thức được sức mạnh của mình lần đầu tiên trong đời, còn giúp hắn giết người đầu tiên.

Đao!“Vương thượng đã vui vẻ lên chút nào chưa?”Ân Tinh cười nói.

“Tâm trạng thì cũng dễ nói rồi, chỉ là vận may của ta hơi bị ‘tốt’ quá rồi!”Lý Thanh Sơn liếc nhìn Ân Tinh, nàng cong đôi mắt xinh đẹp cười tủm tỉm, hòa tan sát khí nghiêm nghị trên người, càng ngày càng có dáng vẻ nữ nhân hơn.

“Thật ra cái này cũng không coi như là ngẫu nhiên, chiến tâm của các a tu la soái bình thường đều như thiết, hoàn toàn không muốn rời khỏi tu la đạo, chỉ có mấy tên dùng binh khí hạng nặng như thế này mới có thể không kịp phản ứng, bị hút vào bên trong tu la tràng.

Cho dù không phải là lang nha bổng thì cũng là các loại chùy búa cỡ lớn.

Chờ đến khi sức mạnh của tu la tràng mạnh hơn thì sẽ có các binh khí khác, nhưng mà ngươi không cần mơ đến loại thích khách giống như ta.

”Ân Tinh chống nạnh, dường như thứ nàng muốn khoe khoang không chỉ có thân phận thích khách, mà còn có dáng người quyến rũ đó, không hề có chút ngại ngùng nào.

“Thì ra là thế, cái này cũng coi như ta khá may mắn.

”Lý Thanh Sơn cười cười, cảm nhận được ánh mắt của Tiểu An ngồi bên cạnh, ho khan, thu liễm sắc mặt lại:“Lạ thật, chắc là vu vương Thực Cốt đã nhận được tin tức rồi mới đúng, sao lão ta còn chưa đến báo thù cho tộc nhân nữa? Không lẽ đang bế quan sao?”Trận chiến lần này gần như đã làm toàn bộ bộ lạc vu dân Thực Cốt ở Vụ Châu biến mất hoàn toàn, mười vạn vu dân Thực Cốt bị mất mạng, tin tức này không thể nào giấu giếm được, hắn ra lệnh cho mười đại động chủ hành động bí mật cũng là vì có thể có được thời gian tế luyện tu la tràng thôi, hiện tại đã qua một tháng, mọi chuyện đã bị truyền ra từ lâu rồi.

Mười đại động chủ gần như đi khắp cả Vụ Châu, liên tục chiến đấu ở vài trăm bộ lạc Thực Cốt, nếu muốn không để lộ bất cứ hành tung nào là chuyện không có khả năng, vu vương Thực Cốt chỉ cần điều tra kỹ một chút là có thể dễ dàng tìm hiểu được ngọn nguồn, tìm được đến Dã Nhân Sơn.

Lý Thanh Sơn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ vu vương Thực Cốt đến công Dã Nhân Sơn, dùng pháp trận để tiêu hao lực lượng của lão ta, lại bùng nổ ra tay nhốt lão ta vào trong tu la tràng, sau đó phối hợp với Vạn Độc Lão Tổ, Tiểu An, Ân Tinh bao vây đánh chết, sau đó sẽ có thể đánh chiếm được vu thành Thực Cốt.

Chờ hoàn thành xong hết những chuyện này, tu la tràng chắc chắn sẽ càng mạnh hơn, có lợi cho việc tu hành Hổ Ma Biến của hắn, hơn nữa trong lúc chiến đấu kịch liệt, hắn còn có khả năn đột phá hổ ma tầng thứ năm.

Kế hoạch lần này có thể nói là vô cùng hoàn mỹ không một sơ sót, cũng coi như là chuyện này móc nối với chuyện khác, nhưng mà đến tận bây giờ cũng không có bất cứ tin tức nào, không khỏi làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.

Tiểu An nói:“Không sao, lão ta không đến thì chúng ta dẫn dụ lão ta đến.

”.

Phía đông Vụ Châu có một tòa thành thị hùng vĩ bao la, trên các kiến trúc bằng đá cao thấp đan xen bò đây dây thường xuân, theo sự thay đổi của thời tiết, chúng nó cũng bày ra các màu sắc khác nhau.

Tuy rằng không lịch sự tao nhã xinh đẹp bằng phủ thành của Thanh Hà Phủ, nhưng cũng coi như có nét đẹp riêng.

Linh khí bên trong thành vô cùng dày đặc, còn hơn xa ở trên Dã Nhân Sơn, là một khu phúc địa hiếm có.

Trên một ngọn đồi ở trung tâm thành thị có một tòa thần điện rộng lớn vô cùng khí thế, khu vực trung tâm của phúc địa này còn tốt hơn cả bát hoang điện của Dã Nhân Sơn.

Hàng ngàn hàng vạn cây cối ở bên ngoài thành đều bị chém tận gốc, chướng khí cũng bị đuổi đi, mở ra đồng ruộng liên miên không bờ bến, bừng bừng sinh cơ.

Đợi đến khi mặt trời chiều ngã về phía tây, bên trong thần điện vang lên tiếng kèn kéo dài, các nông dân kết bè kết đội trở về thành.

Nắng chiều nhuộm đồng ruộng thành một mảnh vàng đỏ, thần điện lại có vẻ càng thêm rộng lớn cao quý, vô cùng bình an yên bình.

Khi một nông dân đi ngang qua cửa thành, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên bên trên, nét chữ cổ xưa khắc thành ba chữ to – Thành Thực Cốt.

Bên trong thành có trăm vạn dân cư, nhưng chỉ có một phần trăm là vu dân Thực Cốt, ngoài ra đều là người thường, hoặc cũng có thể nói là “thức ăn hình người”.

Các nam nhân bị bắt ép canh tác hết ngày này đến ngày khác, bởi vì bên trong phúc địa có linh khí nồng đậm, đồ ăn sung túc, mỗi người đều vô cùng cường tráng, những đứa trẻ gầy yếu tàn tật vừa sinh ra đã trở thành đồ ăn, nhưng cũng chỉ có những vu dân Thực Cốt có địa vị cao mới có tư cách ăn.

Các vu dân Thực Cốt bình thường chỉ có thể chờ thân thể của các nam nhân khác yếu đi, mất đi sức lao động mới có thể ăn no nê.

Bình Luận (0)
Comment