” Cộng Uyên nhắm mắt lại, không muốn thấy họ nữa, chỉ sợ mình sẽ không nhịn được ra tay.
“Tốt, vậy thì cứ quyết định thế đi!”Vạn Độc lão tổ đang muốn mở miệng, Như Tâm lại nhìn ra Cộng Uyên đã nhường đến cực hạn rồi, nếu tiếp tục ép buộc nữa, chỉ sợ là nhất phách lưỡng tán, giành trước một bước rồi tính tiếp.
Dù sao tác dụng của Bắc Vương dư toán này chỉ là kiềm chế Bắc Vương phủ, có thể gom góp đủ hay không là chuyện Bắc Vương phải quan tâm.
Vạn Độc lão tổ không nói gì nữa, vung tay áo lên, độc hoả từng chút bay ra khỏi người các giao nhân, họ lần lượt tỉnh lại.
Cộng Uyên bỗng nhiên phát giác, nghiệt tử này không chỉ đơn giản là đệ tử Vạn Độc lão tổ, nếu không nào có đệ tử nào dám thay sư phụ quyết định, mà sư phụ lại không có bất kỳ ý kiến gì.
Nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn, hơn nữa nàng cũng thật sự cần “Thạch Tâm” kia để hủy diệt Thôn Hỏa nhân tộc.
“Rất tốt, ngài lại một lần nữa chiến thắng tình cảm cá nhân, đưa ra lựa chọn chính xác, thật sự khiến ta bội phục, tạm biệt, nữ vương bệ hạ, chờ tin tức tốt của ta đi! Có người nói với ta, có thù hận thì phải trả gấp trăm lần, cho nên ta cảm thấy mười vạn Thôn Hoả nhân chôn cùng vẫn còn hơi ít, những thứ khác phụ thuộc vào ngài.
”Như Tâm khôi phục bình tĩnh, trước khi rời khỏi hành cung giao nhân, còn nói với bóng lưng Cộng Uyên.
Cộng Uyên sợ hãi cả kinh, cũng nghĩ đến sau khi dùng Thạch tâm này, Thôn Hỏa nhân sẽ có phản ứng như thế nào, trận chiến này chỉ sợ là không chết không thôi.
Tiểu muội à, đây là ngươi chúc phúc hay là một lời nguyền rủa?Chuyện ở hành cung giao nhân làm kinh động đến tất cả mọi người trên đảo, nhưng chờ tới khi họ chạy đến thì hành cung giao nhân đã trở về hình dáng ban đầu, nhìn từ bên ngoài thì chẳng thấy có gì khác biệt cả.
Như Tâm đi tới ven hồ, mặc cho từng hạt mưa to quất vào mặt nàng, tâm trạng còn có chút xao động, nhưng sự ngột ngạt trong lòng đã vơi đi rất nhiều.
Một lúc sau nàng lại đeo mặt nạ lên rồi quay về trụ sở.
"Ngươi tới đây làm gì?"Bỗng nhiên Công Dương tiên sinh xuất hiện, hắn ngăn Như Tâm lại rồi hỏi với nét mặt tràn đầy nghi ngờ.
"Ta tới để đàm luận vài việc riêng tư với nữ vương bệ hạ.
"Như Tâm nói với giọng khàn đặc.
"Bây giờ ta phải đi rồi, các ngươi có muốn đi chung không?"Công Dương tiên sinh cũng không hỏi thêm gì, hắn nói sang chuyện khác với ý sâu xa.
"Bây giờ à? Nhưng ngày mai hội đấu giá bắt đầu rồi.
"Như Tâm nghe vậy có hơi kinh ngạc.
"Ta đã làm xong chuyện của mình rồi, phải đi về phục mệnh, cũng không thể làm theo ý mình được.
"Công Dương tiên sinh thở dài một tiếng.
"Được thôi, để ta đi hỏi ý kiến của sư phụ xem sao.
"Tối đó, dù bị từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng Công Dương tiên sinh vẫn rất lễ phép bịn rịn chia tay với đám người Kê Trường Phong, Diệp Đoạn Hải, Lý Thanh Sơn.
Sau đó mới leo lên Ngân Long Vương cùng với Vạn Độc lão tổ và Như Tâm.
Công Dương tiên sinh đứng ở đầu thuyền, vừa cười vừa chắp tay.
Sau đó hắn quay trở về buồng nhỏ trên tàu, sắc mặt trở nên có chút lạnh lẽo, nở một nụ cười như có như không.
Hắn nói với Vạn Độc lão tổ và Như Tâm:"Hai vị có hứng thú thăm quan bên trong Ngân Long Vương một chút không? Lúc đi quá vội, không kịp tận tâm chiêu đãi làm tròn nghĩa vụ của chủ nhà, lúc này đi về thì không cần phải gấp gáp.
""Lão phu cũng đang có ý này.
"Vạn Độc lão tổ nói.
"Mời.
"Trong thông đạo màu bạc dài đăng đẳng, Công Dương tiên sinh đi đằng trước dẫn đường, vừa đi vừa giới thiệu các loại thiết kế của Ngân Long Vương.
Đây là lần đầu tiên Vạn Độc lão tổ và Như Tâm đi vào bên trong Ngân Long Vương, họ vô cùng rúng động.
Họ cũng càng thêm nhận thức được sự đáng sợ của quái vật khổng lồ Bắc Vương phủ, không phải là người tu hành hoặc một môn phái nhỏ bé nào có thể đối đầu.
Đi qua một ngã rẽ, bỗng dưng Công Dương tiên sinh im lặng, còn cố ý dừng lại sửa sang quần áo.
Họ đi qua một cây cầu thật dài, tới trước mặt cánh cổng bằng kim loại màu bạc.
"Trước mặt chính là khu vực hạnh tâm của Ngân Long Vương.
"Như Tâm âm thầm suy nghĩ:"Chẳng lẽ tên Công Dương tiên sinh này thẹn quá hóa giận, muốn khống chế Ngân Long Vương tiến đánh Cự Hạm Đảo ư? Nhưng không thể được.
Dù có khó chịu đến đâu cũng phải suy nghĩ đến hậu quả.
San bằng Cự Hạm Đảo thì đơn giản, nhưng muốn giết chết Kê Trường Phong và Cộng Uyên thì lại rất khó.
Hai người họ một kẻ thì có thể khống chế gió lốc, tốc độ vô cùng nhanh; một kẻ là bá chủ Nam Hải, muốn thoát thân cũng không khó.
Vô duyên vô cớ lại gây thù chuốc oán với hai người này, Bắc Vương phủ sẽ không làm như vậy.
"Cánh cổng kim loại mở ra, bên trong là một gian phòng trang trí xa hoa, một khôi lỗi hình người màu bạc đi tới, nói với giọng điệu máy móc lạnh lẽo:"Công Dương tiên sinh đã trở về, Bắc Vương bệ hạ đang chờ ở bên trong.
"Bắc Việt Vương!Như Tâm và Vạn Độc lão tổ đều giật nảy mình, đến mức không còn quá chú ý tới khôi lỗi vương trước mặt nữa.
Trong lòng họ cảm thấy rất nghi hoặc:"Hóa ra Bắc Việt Vương vẫn luôn ẩn thân trong Ngân Long Vương.
Cũng đúng, trừ hắn ra thì làm gì còn ai có tư cách khống chế Ngân Long Vương này chứ? Nhưng đường đường là Bắc Việt Vương, lại phải giấu đầu lộ đuôi đến mức này sao?"