“Không biết, chắc chắn đã xảy ra sự cố gì đó!”Chúc Diễm lo lắng nói, đây là lần đầu tiên hắn triệu hồi Hỏa Thần giáng lâm, chỉ có thể lấy được một ít kinh nghiệm từ trong điển tịch còn sót lại ở thời thượng cổ, nên không làm được vận chuyển như ý.
Mới vừa rồi hình như Hỏa Thần bị chọc giận, hoàn toàn ngắt kết nối một tia yếu ớt kia.
Ngay cả tình huống của Hỏa Thần hắn cũng không cảm nhận được.
“Không được, không thể chờ thêm nữa, chúng ta phải lập tức cướp lấy pháp bảo kia, phóng thích Hỏa Thần!” Đôi mắt Chúc Tai đỏ rực nhìn chằm chằm vào Tiểu An trên Vân Phàm sơn, mắng một tiếng: “Nhân loại chết tiệt!”“Được, tam hỏa hợp nhất, giết!”Trong nháy mắt, ba người bỏ Kê Trường Phong, hoá thành ba luồng hỏa quang, lại hợp nhất thiên địa nhân hỏa, ở giữa không trung hợp thành một chùm đại hỏa giống như một ngôi sao chổi vô cùng rực rỡ, kéo đuôi lửa thật dài rơi về phía Tiểu An.
“Phong Thần cuồng vũ, cát bay đá chạy, trời đất mù mịt!”Kê Trường Phong biết pháp bảo trong tay Tiểu An chính là mấu chốt của trận chiến này, nếu để cho cự thần hoả diễm đi ra thì không ai là đối thủ của hắn, giờ phút này đã không thể trì hoãn được nữa.
Dốc toàn lực ra tay! Ra sức vung cờ lớn, một cơn lốc xoáy màu đen cực lớn gào thét mà đi.
Trong phút chốc, giữa trời đất đều là cuồng phong gầm thét, ngay cả âm thanh liệt hỏa thiêu đốt cũng bị đè xuống, Phi Liêm dưới chân rống giận bay đến giữa những cơn lốc xoáy.
Vòi rồng màu đen vặn vẹo cuồn cuộn đi vào thân thể Phi Liêm làm cho tốc độ của nó nhanh hơn mấy lần, hình thái cũng phát sinh thay đổi, hóa thành bộ dáng mặt người thân chim, mơ hồ có một chút thần tính, nó giang rộng cánh chim màu đen dài trăm trượng, nhào về phía Thôn Hỏa nhân vương.
Thôn Hỏa nhân vương lập tức bị gió bão màu đen nuốt chửng.
“Phá cho ta!”Một tiếng rống giận, ánh lửa rực cháy xuyên qua ngực Phi Liêm Phong Thần, cuồng phong tán loạn!Dù hỏa quang bị suy yếu không ít, nhưng khí thế vẫn là trước nay chưa từng có, trở nên càng thêm rực cháy, là chủng tộc chiến đấu tốt nhất trong dị nhân, ai cũng không dám xem thường ý chí chiến đấu của họ.
“Cộng Uyên, mau ngăn cản họ!” Cuối cùng Kê Trường Phong bất chấp khách khí, gọi thẳng tên nàng.
Trên khuôn mặt lãnh khốc của Cộng Uyên cũng ẩn chứa một chút lo lắng, nàng vung lên quyền trượng băng tinh lên, hàng ngàn hàng vạn mảnh bông tuyết gào thét bay vòng đến, tụ tập thành một đống tuyết như mây mù, tung hoành ngang dọc trên Vân Phàm sơn, ngăn cản lối đi của Thôn Hỏa nhân.
Nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, làm vậy hoàn toàn không đủ để ngăn cản thế tất giết của Thôn Hỏa nhân!“Mau lại đây!” Cộng Uyên quay đầu gọi Tiểu An, lại phát hiện chỗ ban đầu Tiểu An đứng trống rỗng, phía sau người đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng mà biến ảo khôn lường:“Không cần sợ, Hỏa Thần kia sắp bại rồi.
”“Ta không sợ!” Trong lòng Cộng Uyên cả kinh, dù nàng đang chuyên tâm đối phó Thôn Hỏa nhân nhưng cũng không đến nỗi có người đến gần bên cạnh mà không có bất kỳ cảm nhận nào:“Nếu người này tiến hành ám sát thì thật là đáng sợ! Nhưng chờ đã, Hỏa Thần sắp bại rồi sao?”Cộng Uyên hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không, Lý Thanh Sơn có thể giữ chặt Hỏa Thần, nàng đã cảm thấy là một chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi.
Về phần đánh bại Hỏa Thần, nàng tự nhận mình cũng không có thực lực này, dù Lý Thanh Sơn có mạnh hơn nữa, cùng lắm cũng chỉ là đại tu sĩ, sao có thể có thực lực này chứ?Nàng liếc mắt nhìn Tu La tràng trong tay Tiểu An, thầm nghĩ: “Rốt cuộc trong đó cất giấu cái gì?”Ầm ầm!Mây tuyết tan vỡ, ánh lửa đã gần trước mắt, sóng nhiệt đánh úp trước mặt.
Thần Hỏa lệnh trong tay, thế tam vương hợp kích không thua gì cự thần hoả diễm ném ra trường mâu hoả diễm, đánh thẳng vào Tiểu An!“Công kích thế này thì ta còn phải hao hết thủ đoạn mới chật vật thoát thân tìm đường sống, đâu có dư sức đi bảo vệ người khác, thôi!”Cộng Uyên cắn chặt răng bạc, há mồm phun ra một viên minh châu Mặc Lam, trong đó truyền ra khí tức thâm thúy sâu xa, tĩnh mịch lạnh như băng, như thể cả một tòa vực sâu đã ngưng tụ trong một hạt châu nho nhỏ này, chính là “Thâm Uyên chi tâm” kết nối với thế giới Quy Khư kia.
“Vạn Thủy Quy Khư, Thâm Hải vĩnh tịch!” Cộng Uyên nhỏ giọng niệm, như ca như ngâm.
Một loại sức mạnh quỷ dị không thể nào hình dung bằng lời, lấy Thâm Uyên chi tâm làm trung tâm, đột nhiên bánh trướng ra!Sóng nhiệt lập tức biến mất, tiếng gió cũng biến mất, ngay cả một chút lo lắng trong lòng Cộng Uyên cũng lập tức khôi phục bình tĩnh, gần như yên tĩnh.
Tất cả mọi thứ xung quanh dường như được phong ấn trong một tấm kính màu xanh sẫm dày, đóng băng bất động.
Quy Khư!Tại chỗ này bôn ba không ngừng, biến hóa lưu chuyển, dòng nước không có giây phút nào yên bình cuối cùng cũng đạt được sự yên tĩnh vĩnh viễn, không cần bôn ba chảy xuôi cũng không cần hóa thành mây mù băng tuyết nữa.
Ở chỗ này, linh quy không cần phí sức trấn áp biển lớn mênh mông, không cần phí tâm bói toán lành dữ nữa, đã có thể yên bình ngủ một giấc thật dài mà không cần lo lắng bất cứ chuyện gì làm phiền nữa.