Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1426 - Chương 1435: Cao Thủ

Chương 1435: Cao Thủ

Bây giờ sắp xảy ra đại chiến, Bắc Việt Vương càng cần một hậu phương yên ổn, không đến nỗi sau khi đại chiến một trận với Thanh Châu lại để dị nhân làm ngư ông đắc lợi.

Ba tấm Thần Hỏa lệnh có thể nâng cao mức độ chấn động của chiến tranh lên rất nhiều, sản sinh ra tiêu hao rất lớn đối với hai đại chủng tộc dị nhân này, đồng thời còn có thêm ba đám tay chân.

Thế nhưng hắn sẽ không tự mình ra tay, nếu như hắn trợ giúp Thôn Hỏa nhân tiêu diệt triệt để giao nhân Nam Hải thì không chỉ khó khống chế Hỏa Dung sơn, mà đám vương giả giao nhân bị mất nước diệt tộc sẽ đổ mối thù lên đầu Bắc Việt Vương, tiến hành trả thù mãnh liệt.

Một khi một vị cường giả thiên kiếp thứ ba từ bỏ tu hành, không tiếc tất cả mà tiến hành du kích ám sát thì sẽ vô cùng khủng bố.

Thôn Hỏa nhân có thể làm rùa rụt cổ ở Hỏa Dung sơn, thế mười vạn dặm Vụ Châu thì phải đề phòng từ đâu, nhiều dòng dõi khách khanh như vậy nên cũng không thể trốn mãi trong Vụ Đô thành.

Chỉ cần đám vương giả giao nhân công kích tất cả môn phái nhỏ thì đã có thể gây nên tổn thương to lớn cho tu hành đạo ở Vụ Châu, cũng chính là căn cơ của Bắc Việt Vương phủ.

Hiển nhiên Vân Phàm tông cũng không biết tốt xấu như vậy, nhưng tự tay tiêu diệt một đại tông môn chắc chắn có thể tạo ra được tác dụng mạnh và đáng sợ hơn, đồng thời cũng sẽ khiến tu hành giả hoảng sợ và đề phòng, nhẹ nhàng thúc đẩy từ xa ở hậu trường, dập tắt tác dụng của Vân Phàm tông như thế này.

Mà khi ván cờ xuất hiện thay đổi, sau đó Kê Trường Phong chạy thoát và biết rõ đây là mưu kế của Bắc Việt Vương phủ thì muốn báo thù rửa hận cũng chỉ đành tìm Thôn Hỏa nhân.

Người chơi cờ cao tay thì đều biết hắn tạo ra các loại cục diện ở phía sau ván cờ, nhưng quân cờ thì chỉ có thể chém giết ở trên bàn cờ, dù cho đi sai đi nhầm thì cũng không gây tổn thương cho bản thân người chơi cờ.

Vì thế mà Bắc Việt Vương mới không để ba Thôn Hỏa Nhân Vương ngã xuống ở đây, nhưng cũng không trực tiếp trở thành kẻ địch của giao nhân, mọi thù hận đều không rơi xuống đầu mình.

Như Tâm nói:“Đáng tiếc đến cuối cùng ngài vẫn không thể tự mình ra tay đánh ván cờ.

”“Dù sao không phải tất cả quân cờ đều sẽ nghe theo ý muốn của người chơi.

Quân cờ không nghe lời như vậy, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?Bắc Việt Vương thở dài, trong con ngươi chợt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.

Cự Hạm đảo gần như đã biến mất rồi, bị lớp băng dày đặc bao phủ, chỉ còn dư lại ba ngọn Vân Phàm sơn bị đông thành núi băng là còn loáng thoáng thấy được hình dạng bề mặt.

Đại Vân Phàm sơn thì suýt chút nữa bị Thâm Uyên Chi Tâm nuốt chửng một nửa, ngọn núi cao vút biến thành một thung lũng băng hình cung, xung quanh đều là núi băng trùng điệp liên miên, nghiêng nghiêng về phía Thâm Uyên Chi Tâm ở giữa không trung, tựa như ngàn vạn cánh tay khát vọng.

Bỗng có một tiếng răng rắc vang lên ở phần đáy của thung lũng băng, một đám người sợ hãi không thôi mà đi ra, có cả tu hành giả lẫn giao nhân.

Hóa ra ở trong lòng núi Vân Phàm sơn cũng có một kiến trúc tương tự với Bát Hoang điện ở Dã Nhân sơn.

Đó là động phủ Kê Trường Phong chuyên dùng để bế quan tu hành, cũng có thể nói đó là nơi có sức phòng thủ mạnh nhất ở Vân Phàm tông.

Khi cự thần hỏa diễm xuất hiện thì Kê Trường Phong đã biết cuộc chiến này không phải nơi mà những người này có thể nhúng tay vào, vậy nên hắn đã lệnh cho trưởng lão của tông môn dẫn mọi người trốn ở chỗ này.

Họ đồng tâm hiệp lực, duy trì trận pháp hiếm hoi còn sót lại của Vân Phàm tông để chống đỡ dư âm của cuộc chiến ở bên ngoài, có vài lần đều coi mình chết chắc rồi.

Bất kể là cự thần hỏa diễm va đổ Vân Phàm sơn, hay là địa hỏa dung nham phun ra từ phía dưới, hoặc là trường lực xanh thẫm của Thâm Uyên Chi Tâm không ngừng mở rộng, tất cả đều muốn tính mạng của họ.

Nếu đến cuối cùng mà Thôn Hỏa nhân thắng, việc xử lý những con cá lọt lưới là họ chẳng qua chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.

Rơi vào đường cùng trước nay chưa từng có, họ đã cùng đồng sức đồng lòng, hơn nữa vận may khá tốt, vậy mà lại chống đỡ được, mãi đến tận khi chiến đấu lắng xuống thì họ mới đi ra khỏi động phủ.

“Kết thúc rồi à?”“Tốt quá rồi, Thôn Hỏa nhân bị đánh bại rồi!”“Nữ vương bệ hạ, ngài không sao chứ!”Cả đám người đều cảm thấy bi thương cũng như ngạc nhiên vì sống sót sau tai nạn, nhưng còn chưa kịp chúc mừng ác mộng kết thúc thì vẻ mặt đã nghiêm lại.

Ngân Long vương đi mà quay lại, phá tan tầng mây dày đặc, lại hạ cố đến chơi trên bầu trời Cự Hạm đảo, tỏa ra tia sáng màu bạc sắc bén, bày ra tư thái tấn công, mang đến cảm giác còn ngột ngạt hơn cả cự thần hỏa diễm.

Tỉnh lại khỏi ác mộng lại là một ác mộng nữa, hơn nữa nó còn càng đáng sợ hơn!Ngân Long vương bắn ra chùm sáng, hình thành một bức hình chiếu to lớn trong đó có khuôn mặt tuấn tú của một thiếu niên hiện ra, trên mặt hắn là nụ cười thờ ơ.

“Bắc Việt Vương!”Trong lòng Kê Trường Phong kinh sợ, giọng nói ẩn chứa sự phẫn nộ không thể kìm nén.

Sao hắn lại không biết sau lưng tất cả những chuyện này có âm mưu của Bắc vương phủ, mà một đòn giúp ba kẻ kia chạy thoát chính là đi từ bóng tối ra ngoài sáng, hoàn toàn kết thù hận.

Bình Luận (0)
Comment