“Bắc Việt Vương, ngươi quyết định muốn đứng về phía Thôn Hỏa nhân kia, không chết không thôi với tộc ta sao?”Giọng nói Cộng Uyên lạnh lẽo như băng, không để ý đến vết thương trên người mà lại thi triển Thâm Uyên Chi Tâm lần nữa, khối cầu đen kịt bỗng mở rộng thêm một vòng, loáng thoáng hình thành thế đối đầu với Ngân Long vườn trên bầu trời.
Bắc Việt Vương nói:“Họ là thượng khanh của Bắc Việt Vương phủ, đương nhiên ta không thể thấy chết mà không cứu, chẳng qua ta cũng không phải bảo mẫu, đã làm ra chuyện thì thì bất kể thành hay bại cũng đều phải tự mình gánh chịu cái giá của nó, các ngươi nói có đúng hay không?”Lời ấy khiến Kê Trường Phong và Cộng Uyên đều thở phào nhẹ nhõm, Bắc Việt Vương nói lời này rõ ràng là đang ám chỉ: Các ngươi cứ việc trả thù Hỏa Dung sơn, ta sẽ không nhúng tay vào!Trước mắt, kẻ thù to lớn nhất của Kê Trường Phong vẫn là Hỏa Dung sơn, mà không phải là Bắc Việt Vương phủ vừa ra tay.
Hắn gần như không có bất kỳ cơ hội báo thù thành công, chỉ có thể chĩa mũi nhọn thù hận về phía Bắc Việt Vương phủ, giết hết tất cả những người có liên quan.
Chẳng qua Bắc Việt Vương phủ chắc chắn sẽ không có lòng tốt giúp Hỏa Dung sơn loại bỏ thù hận.
Mà Cộng Uyên càng lo lắng Bắc Việt Vương sẽ hoàn toàn đứng về phía Hỏa Dung sơn hơn là Kê Trường Phong, nếu như vậy thì chắc chắn giao nhân Nam Hải sẽ bị trọng thương.
Khi hắn tỏ thái độ thế này, dù ai nấy cũng thấy được rằng có âm mưu, nhưng cũng còn tốt hơn là không có âm mưu.
Đồng thời cũng thấy tạm thời họ vẫn an toàn.
Nhưng Cộng Uyên lại không hiểu lắm, nếu chỉ tình cờ thi triển đòn tấn công thì hắn lại đến làm gì, lẽ nào chỉ để giải thích vài câu này, Bắc Việt Vương cần cẩn thận từng li từng tí như vậy sao?Thế nên nàng hỏi:“Đã như vậy thì vì sao Bắc vương đi rồi mà quay lại?”“Ta không có tìm các ngươi!”Bắc Việt Vương chuyển tầm mắt, ánh mắt xuyên qua khối cầu đen kịt và rơi xuống người Lý Thanh Sơn:“Lý Thanh Sơn, ta nên giết ngươi không?”Lại là Lý Thanh Sơn!Tầm mắt của mọi người đều tập trung lên khối cầu đen kịt, trong lòng đều có nỗi hoảng sợ không tên, chẳng qua là thực lực của họ có hạn nên không nhìn ra tình hình trong đó được.
“Ngươi không giết được ta!”Giọng nói Lý Thanh Sơn truyền đến từ trong khối cầu màu đen, bình tĩnh mà ẩn chứa sự tự tin mãnh liệt.
Một tiểu tử còn chưa vượt qua thiên kiếp thứ ba mà nói Bắc Việt Vương không giết được mình, nếu vào ngày thường thì hiển nhiên mọi người cho rằng đây là chuyện cười lớn.
Nhưng hiện tại mọi người đều đã tê liệt vì sự tính khiêu chiến cường giả trắng trợn không kiêng dè của hắn.
“Thật sao?”Bắc Việt Vương hơi nhíu mày, không biết là kinh ngạc hay là coi thường.
“Thật!”Lý Thanh Sơn nói, tuy rằng đã mất đi cơ hội “niết bàn sống lại”, nhưng với tốc độ hiện tại của hắn thì tuyệt đối không bị giết dễ dàng như vậy.
“Nhưng nghe ngươi nói thế thì ta càng muốn thử chút xem sao!”Bắc Việt Vương há lại là người sợ khiêu khích:“Nhưng trước đó ngươi phải biết, bên cạnh ta còn có một người, theo ta được biết thì các ngươi đã quen biết rất nhiều năm, e rằng một phần nguyên nhân ngươi đến Vụ Châu lần này cũng là vì nàng!”“Ngươi muốn dùng nàng để uy hiếp ta?”Sắc mặt Lý Thanh Sơn thay đổi, đây là chuyện hắn lo lắng nhất.
Hơn nữa Bắc Việt Vương đoán sai rồi, ngay từ đầu, phần lớn nguyên nhân hắn đến Vụ Châu cũng là vì Như Tâm.
“Xem ra không giống lời ngươi nói, hắn vẫn rất quan tâm ngươi.
”Bắc Việt Vương quay đầu, nở nụ cười và nói chuyện với Như Tâm ở bên cạnh.
Như Tâm im lặng không nói gì, không hề nói lời vô ích như “đừng lo cho ta”, sao nam nhân thích làm theo ý mình nhất kia lại nghe lời nàng được.
Thế nhưng nàng cũng tin hắn không phải loại người bị người ta uy hiếp mà do dự không quyết định.
Bắc Việt Vương lại xoay đầu lại, hỏi:“Sao nào, ta có thể dùng nàng để uy hiếp ngươi không?”“Đường đường là Bắc Việt Vương mà lại làm chuyện bì ổn hèn mọn như vậy sao?”Lý Thanh Sơn nói.
Bắc Việt Vương suy tư một lúc:“Cũng được! Nếu như có thể khiến người làm việc cho ta, hóa địch thành bạn thì điều này cũng không tính là gì.
Lý Thanh Sơn, ta rất thưởng thức ngươi, tới làm thượng khanh của ta đi! Ngươi đạt được những gì ở Thanh Châu thì ta sẽ cho ngươi gấp mười lần, gấp trăm lần ở Vụ Châu!”“Trả nàng lại cho ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
”“Với người khác thì có lẽ còn có chỗ cứu vãn, nhưng giữa chúng ta chỉ có thể là bạn hoặc địch!”“Ta không muốn đồng ý một cách khó hiểu mà kết mối thù một cách khó hiểu, nhưng ta cũng không sợ kết thù với ngươi, dù sao nhiều rận rồi thì không cần lo nữa, nên báo nhất định sẽ báo!”- Giải thích câu "dù sao nhiều rận rồi thì không cần lo nữa" được lấy từ câu thành ngữ gốc là "nhiều rận thì không thấy ngứa, nhiều nợ thì không cần lo".
Ám chỉ gặp phải thứ gì quá nhiều thì sẽ thờ ơ với nó.
Hết giải thích.
“Nói như vậy, ngươi quyết ý muốn đối địch với ta sao?”Bắc Việt Vương híp mắt lại, sự cương quyết của Lý Thanh Sơn vượt xa sức tưởng tượng của hắn, mà lại rất hợp tình hợp lý.
“Là địch hay bạn đều do một lời của Bắc Việt Vương quyết định! Nhưng Lý Thanh Sơn ta tuyệt đối không làm thượng khanh của người khác, bị người ta uy hiếp mà bán mạng cho người ta!”Lý Thanh Sơn lấy ra một thẻ bói toán, hai màu trắng đen, hai tay cầm ngang!Bất ngờ là Như Tâm đã giao Bắc Vương dư toán cho hắn!