Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1448 - Chương 1457: Tự Chuốc Lấy Khổ

Chương 1457: Tự Chuốc Lấy Khổ

“Ngươi muốn thế nào?”Lý Thanh Sơn hỏi ngược lại.

“Ngươi nói mới có được một thanh đao tốt, chắc hẳn chính là thanh đao ở bên hông kia đúng không.

Để ta xem thử xem đến cùng đao này “tốt” như thế nào?”“mỗ mỗ” chống quải trượng đầu rồng đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn, mặt mũi già nua ẩn chứa tức giận.

“Ngươi thật sự muốn xem? Đao này mà ra khỏi vỏ thì tất sẽ thấy máu!”Lý Thanh Sơn nhướng mày.

“Thấy máu của ai?”“Đương nhiên là ai muốn thấy thì sẽ thấy máu rồi?”“Được được được, ta cũng muốn xem thử xem ngươi định làm thế nào để thấy máu của ta.

”“mỗ mỗ” giận quá hóa cười, tập trung nhìn Lý Thanh Sơn.

Phải biết rằng, dù cho là Chúc Diễm Thôn Hỏa Nhân Vương ở đây thì có lẽ cũng không phải đối thủ của nàng.

Tuy rằng trong chiến đấu thì thủy không như lửa, thế nhưng dù sao cảnh giới cũng vẫn bày ở đó.

Nàng nghe lời nói của Lý Thanh Sơn tựa như lời của một con giun dế đối với nhân loại, rằng ta muốn cắn ngươi một cái chết tươi vậy, quả thật là đỉnh điểm của sự buồn cười, đáng ghét.

Lý Thanh Sơn đứng dậy, tay đè lên chuôi đao, lông mày cong xuống, không nói lời nào.

Bầu không khí trong điện bất chợt lắng đọng lại, ngay cả Nam Hải Thần Ni tạm dừng cuộc đối thoại thiền ngữ, chuyển tầm mắt sang phía bên này.

Nam Hải Thần Ni truyền âm, hỏi:“Hắn là gì của ngươi? E rằng hắn sẽ chịu thiệt rồi, dù mới chừng ấy tuổi đã có tu vi như thế cũng là thiên tài, nhưng không khỏi ngông cuồng đến mức không biết ý.

Dù thanh đao kia thật thật sự có chút kỳ lạ thì há lại là đối thủ của hai vị này.

”Tiểu An nhẹ nhàng lắc đầu:“Tự mình chuốc lấy khổ.

”Một lát sau, Lý Thanh Sơn bỏ chuôi đao xuống, than thở:“Nhìn dáng vẻ già nua lọm khọm của ngươi, ta thật sự không xuống tay được.

Quên đi, quên đi, người già cậy già lên mặt, nói vài lời mê sảng thì cũng là bình thường.

Cộng Uyên, ngươi cũng đừng nhúng tay!”Cộng Uyên không nói gì.

“Sao nào, sợ ư?”“mỗ mỗ” khinh thường mà nói, buồn cười nhất là lúc nãy nàng thật sự nghĩ là thật, thế là nàng giơ quải trượng đầu rồng lên thật cao:“Thế trái lại lão thân cũng muốn thấy máu của ngươi!”Trong phút chốc, một vệt sáng màu máu xé rách tầm nhìn, tiếng Hổ gào tràn ngập đại điện!“mỗ mỗ” lộ ra vẻ khiếp sợ, lập tức lùi về phía sau theo bản năng rồi khua quải trượng đầu rồng.

Quải trượng đầu rồng kia cũng không phải là một món pháp bảo gì, được điêu khắc thành từ một cái long cốt, loáng thoáng ẩn chứa linh tính, thốt ra từng trận long ngâm, nhưng mà trong tiếng gào thét điên cuồng lại lộ ra vẻ yếu ớt.

Gió tanh nổi lên bốn phía, sát khí ngút trời.

Lý Thanh Sơn từ một nam tử trông như ốm yếu biến thành một con Hổ Ma cái thế, trường đao trong tay chính là răng hổ!Từ khi có được “Hổ Nha” đến nay, hắn vẫn chưa có cơ hội được thử đao một lần, dù cho đối mặt với khiêu khích của “mỗ mỗ” thì hắn cũng không muốn dùng lắm, bởi vì cái giá phải trả thật sự không nhỏ.

Vào giờ phút này, cuối cùng cũng có thể vung một đao này thỏa thích.

Hắn chưa bao giờ học được đao pháp gì ra dáng, mặc dù một đao này lấy kiếm đạo làm cơ sở nhưng chủ yếu vẫn là tùy tiện tự nhiên, tự hình thành một phong cách, không có bất kỳ bóng dáng kiếm đạo nào, lại có một loại cảm giác vui sướng tràn trề.

Quả nhiên là ta nên dùng đao!Khi suy nghĩ này vừa nảy lên thì huyết quang và quải trượng đầu rồng cũng đụng vào nhau.

Bên trên huyết quang có một vòng vết nứt màu đen lưu chuyển, có sự chấn động theo nhịp, cắt vào quải trượng đầu rồng giống như cái cưa, chặt đứt cây đao này, sau đó lại chém lên linh quang hộ thể của “mỗ mỗ”, cắt vào làn da rồi đến máu thịt, tham lam mút lấy máu nóng.

Trên mặt “mỗ mỗ” tràn ngập vẻ khó mà tin nổi, trên mặt mọi người cũng là thần sắc ấy.

Chỉ có Tiểu An vẫn không cảm xúc, Nam Hải Thần Ni bỗng hiểu rõ ý của nàng, hóa ra tự chuốc lấy khổ không phải là nói Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn ngăn chặn khát vọng khát máu của “Hổ Nha”, thu đao vào vỏ.

Nhưng vẫn đứng trên bàn ngọc không nhúc nhích, hỏi:“Thấy chưa?”Ánh đao màu máu đọng lại trong mắt mọi người thật lâu, hồi lâu sau mới tiêu tán, trong chốc lát chẳng ai nói nên lời.

mỗ mỗ che vết thương lại, sắc mặt trắng bệch, nhưng người khác thì vẫn đang suy nghĩ, nếu một đao này chém về phía mình thì sẽ có kết quả như thế nào.

Lúc này “mỗ mỗ” mới phản ứng lại, vừa kinh hãi lại vừa tức giận, còn ẩn chứa ba phần nghĩ mà sợ, gào lên:“Các ngươi còn không bắt tên ngông cuồng này với ta!”“mỗ mỗ, bình tĩnh lại đã!”Cộng Uyên đè lại vai của “mỗ mỗ” rồi rót một luồng khí lạnh xuống, thuận thế khiến vết thương bị trường đao cứt ra kia khép lại.

Thanh trường đao này vô cùng kỳ lạ, với chữa trị thuật của giao nhân mà cũng không thể khiến vết thương khép lại ngay lập tức.

“Ngươi còn muốn ta bình tĩnh!”“mỗ mỗ” càng tức giận hơn, không phải nàng chưa bị thương bao giờ, nhưng bị thương ở trong Thủy Tinh cung thì vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa còn bị thương bởi một tên nhân loại, quả thực như là lật thuyền trong mương, vô cùng nhục nhã.

“Đừng quên người đã dạy ta như nào, xin hãy đặt lợi ích của giao nhân lên hàng đầu!”Cộng Uyên lạnh lùng nói.

Bình Luận (0)
Comment