Ba vị Giao Nhân Vương chạy đến cứu viện kia nhìn thấy quang mang chói mắt len lỏi khắp biển cả, sau đó ngày càng mở rộng ra.
Đợi tới khi quang mang biến mất, trên mặt biển lại xuất hiện một hình cầu trống rỗng có đường kính ngàn trượng, nước biển trong đó không phải bốc hơi hết, mà là trực tiếp hóa thành hư không.
Làn gió nóng rực thổi vào mặt, ba người đều vô cùng sợ hãi.
Nếu người đón nhận một chiêu này là ba người họ thì chắc chắn kết quả chỉ có thể là vẫn lạc.
Họ còn cho rằng Cộng Uyên chắc chắn đã chết, nhưng đột nhiên cảm nhận được khí tức của nàng vẫn còn tồn tại, không khỏi vui mừng mà vội vàng chạy đến.
Ba người Chúc Phần đều tái mặt đi, họ không ngờ rằng đã làm tới mức này rồi mà vẫn chưa giết được Cộng Uyên.
Chúc Diễm thốt lên căm hận:"Lại là tên Lý Thanh Sơn kia!"Chúc Tai nói:"Lại dám học theo người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, lần này cuối cùng cũng chết rồi, đúng là ngu xuẩn!""Cộng Uyên ở ngay trong đó, chúng ta.
"Chúc Diễm nói một nửa thì ngừng lại, trên gương mặt hiện lên vẻ không thể nào tin được.
Đáy biển bị nổ ra một hố to, Cộng Uyên đi tới bên cạnh hố rồi la lên:"Lý Thanh Sơn!"Nàng cũng vô cùng kinh sợ với những gì mình nhìn thấy.
Cái hố lớn này được cấu tạo từ đất đá vụn hòa tan rồi kết tinh, phía dưới đáy có một bộ khung xương dữ tợn đang đứng đó sừng sững, trong tay hắn còn nắm chặt một thanh trường đao, hơn nữa còn tỏa ra một quang mang sắc bén.
Huyết quang trên đao tan hết, máu thịt trên người hắn cũng đã mất hết, nhưng hắn vẫn đứng đó sừng sững không ngã.
Khung xương đáng sợ kia cúi đầu xuống nhìn thoáng qua thanh đao trong tay, xương hàm đóng mở tạo thành từng tiếng khen rồi cuốn theo chiều gió:"Đao tốt!""Vậy mà hắn vẫn còn sống!"Thôn Hỏa Nhân Vương và Cộng Uyên đều thốt lên thán phục, nhưng Thôn Hỏa Nhân Vương là kinh ngạc căm hận, còn Cộng Uyên lại là vui mừng.
Ngay giây phút Thái Dương Thần Mang bị mũi đao tách ra thì Lý Thanh Sơn đã biết mình đã thắng ván cược này.
Có lẽ không được tính là cược, linh quy đã bói ra mọi thứ.
Mặc dù Thái Dương Thần Mang rất kinh khủng, nhưng sau khi xuyên qua Hàn Huyền Băng Quan và Linh Quy Huyền Giáp đã suy yếu đi nhiều.
Thật ra tác dụng của một chiêu cuối cùng hắn vung ra không phải là muốn ngăn lực lượng này lại mà là phóng thích ra lực lượng mà Thái Dương Thần Mang đã ngưng tụ tới cực điểm.
Cho dù muốn ngăn cản cũng là chuyện không thể nào, có lẽ phải đột phá ba lần thiên kiếp mới có thể làm được.
Mặc dù Thiên Hỏa nóng rực đã nuốt hết huyết nhục của hắn, nhưng sau khi đột phá Hổ Ma ngũ trọng thì hổ cốt của hắn đã trở nên càng kiên cố hơn.
Dưới sự rèn luyện của Thiên Hỏa chẳng những không hư hao gì mà lại càng thêm rắn chắc.
Hổ Ma vốn dĩ hiếu chiến, kẻ địch càng mạnh thì lực lượng nó kích phát ra càng lớn.
Một đao vô cùng nguy hiểm này cũng đã khiến Hổ Ma ngũ trọng của Lý Thanh Sơn hoàn toàn vững chắc, cũng càng thêm hiểu rõ đao pháp.
Nước biển đổ ập xuống hố tròn kia như trời đất sụp đổ.
Trước khi bị nước biển bao phủ, Lý Thanh Sơn đã vung răng nanh, bay thẳng về phía ba vị Thôn Hỏa Nhân Vương!"Giết hắn!"Chúc Diễm nổi giận mà gào thét, Nhân Hỏa Lệnh lại bay thẳng về phía đầu của Lý Thanh Sơn.
Đùng!Trường đao va phải Nhân Hỏa Lệnh, Chúc Diễm cảm thấy một lực lượng hùng mạnh truyền đến, ẩn chứa chấn động vô cùng kỳ diều.
Hắn gần như là không thể cầm chắc Nhân Hỏa Lệnh, Thiên Hỏa Lệnh và Địa Hỏa Lệnh đồng thời đè xuống.
Tia lửa bắn ra bốn phía, Lý Thanh Sơn dùng sức một người và một thanh đao chống lại tam đại Thôn Hỏa Nhân Vương!"Băng Phong Tuyệt Vực!"Cộng Uyên giang rộng hai tay, từng bức tường băng xông thẳng lên từ mặt biển, phong tỏa giới vực.
"Vụ Tỏa Mê Tân!"Ba vị Giao Nhân Vương cũng xuất chiêu cùng một lúc, ở giữa những bức tường băng lại dâng lên từng mảng sương mù, xem như tăng thêm một tầng phong tỏa.
Hôm nay họ phải giữ chân ba tên Thôn Hỏa Nhân Vương này lại!Ba người Chúc Phần nhìn Lý Thanh Sơn trước mặt, họ tức giận tới nỗi đôi mắt có thể phun lửa, hận không thể dùng Thần Hỏa Lệnh trong tay đập nát sọ của hắn.
Ba người cố nén cảm giác kích động này lại, dùng thần niệm giao lưu rồi đưa ra quyết định cuối cùng:"Rút lui!"Một chiêu Thái Dương Thần Mang kia đã tiêu tốn khá nhiều lực lượng của họ, nếu tiếp tục đứng ở đây thì sẽ có nguy hiểm, thậm chí là vẫn lạc.
Lần này cũng chẳng còn Bắc Việt Vương tới cứu họ.
"Thập Vạn Hỏa Cấp, Lôi Hỏa xông lên!"Chúc Tai quay người vung Địa Hỏa Lệnh lên, Chúc Phần và Chúc Diễm đồng thời bắt lấy bờ vai của nàng.
Trước khi làn sương mù bao phủ thì một tiếng sấm vang lên, ba người họ hóa thành một ngọn lôi hỏa, dùng sức đánh vỡ một bức tường băng rồi nhanh chóng chạy trốn.
Khác với trận chiến Cự Hạm Đảo, bây giờ họ còn rất nhiều lực lượng.
Hơn nữa Băng Phong Tuyệt Vực do một mình Cộng Uyên thi triển ra thì hiệu quả không thể so sánh với ngày hôm đó!"Không cần đuổi theo!"Cộng Uyên gọi ba vị Giao Nhân Vương đang định đuổi theo lại.
"Ba tên này khó giết thật!"Lý Thanh Sơn mắng một tiếng, nhưng cũng hiểu rằng những kẻ đã vượt qua ba lần thiên kiếp đều rất khó giết chết, chứ đừng nói gì là ba Thôn Hỏa Nhân Vương có Thần Hỏa Lệnh trong tay.
Bây giờ hắn đang vô cùng lo lắng, cho dù đã diệt trừ Hỏa Dung Sơn thì có thể giết chết họ không?