Ba người Chúc Phần không nói một lời, cố gắng hết sức khôi phục sức lực, nhưng ngọn lửa sảng khoái nhảy nhót trong lòng đồng thời cũng là ngọn lửa báo thù, yên lặng chờ đợi thời cơ, một khi bộc phát triệt để thì chắc chắn cháy hết kẻ địch.
Đúng vào lúc này, ánh sáng huy hoàng bỗng nhiên giáng lâm, trên đỉnh là bầu trời xanh thẳm, trong không trung có mưa bụi bay bay, cầu vồng xuyên thẳng qua, xán lạn đến mức người ta không thể nhìn thẳng, nhưng lại gieo rắc một bóng ma vào trong lòng mọi người.
Hỏa Dung sơn vẫn đứng sừng sững tựa như một ngọn lửa vĩnh viễn không tắt trên đại dương mênh mông, ở trung tâm ngọn lửa là một cây Ngô Đồng vươn mình với sức sống bừng bừng.
“Muốn lùi lại thì nhân lúc này mà lùi đi!”Diệp Đoạn Hải nói, hắn đã kiệt sức rồi, cũng không phụ lòng lời mời lần này của Lý Thanh Sơn.
Đối với một vị đại kiếm tu như hắn mà nói, trận chiến này cũng không còn phần thắng nữa.
“Diệp đạo hữu nói có lý.
”Nam Hải Thần Ni cũng tỏ vẻ đồng ý.
“Thần Ni sai rồi, chúng ta vẫn chưa thua!”“mỗ mỗ” bỗng nhiên thu hồi pháp thuật, đợt đại hồng thủy kế tiếp không còn được tiếp sức nên lập tức sụp đổ, hai vị giao nhân vương ở trái phải đều nhìn hắn đầy kinh ngạc, chau màu như thể cảm nhận được gì đó.
“Thôn Hỏa nhân còn có dũng khí cùng chết với địch, lẽ nào giao nhân lại không có sao?”“mỗ mỗ” lấy nhẫn Tu Di xuống rồi nhẹ nhàng ném đi.
“mỗ mỗ!”Cộng Uyên bắt được nhẫn Tu Di, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Uyên Nhi, ta thường nói ngươi nên suy xét vì tộc nhân, phải nghĩ cho đại cục, chắc hẳn ngươi cũng nghe đến mất kiên nhẫn rồi, cho rằng đều là mỗ mỗ khoác lác.
”Nàng ngừng một lát lại nói:“Thực ra không phải.
”Nói xong câu này, mỗ mỗ tung người bay về phía Hỏa Dung sơn, quyết chí tiến lên hy sinh quên mình.
Ngọn núi chính Hỏa Dung sơn đập vào mặt, mà trên mặt nàng lại lộ ra một nụ cười.
“Nhanh, mau ngăn cản nàng!”Chúc Phần hoàn toàn thay đổi sắc mặt, cất cao giọng quát.
Nhưng đã quá trễ rồi, thân hình hơi lọm khọm tỏa ra một vòng ánh sáng màu xanh chói lọi, khiến cho ánh mặt trời xán lạn cũng lu mờ theo.
Dường như rất lâu sau mới có tiếng nổ vang truyền đến, chấn động đất trời!Sức mạnh kinh khủng va chạm với ngọn núi chính Hỏa Dung sơn, tựa như vô số lần công kích chồng chất của đại hồng thủy, trận pháp vừa mới vững chắc lại chỉ chống đỡ được trong nháy mắt rồi lập tức vỡ vụn, ngay cả một phần ngọn núi cũng bị nuốt chửng tan rã, xuất hiện một lỗ hổng to lớn.
Đây chính là mấy ngàn năm tu vi của một vị vương giả, uy lực bộc phát trong nháy mắt!“A Di Đà Phật.
”Nam Hải Thần Ni nhỏ giọng tụng Phật hiệu.
Trong mắt bão yên tĩnh dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lần đầu tiên ngọn núi chính Hỏa Dung sơn - nơi tọa lạc vương đình của Thôn Hỏa nhân bại lộ trần trụi ở trước mắt mọi người.
Chiến trường bỗng chốc yên lặng như tờ…“mỗ mỗ.
”Cộng Uyên lẩm bẩm, không ngờ nàng lại kiên quyết như thế, dù sao giao nhân cũng không hung hăng hiếu chiến như Thôn Hỏa nhân, tu hành đến cảnh giới này thì lại càng cực kỳ quý trọng tính mạng, không đến đường cùng thì sẽ không xuất hiện suy nghĩ như vậy, bằng không cần gì theo đuổi hai chữ “trường sinh”.
Dù Cộng Uyên nghĩ ra cách này có thể công phá được Hỏa Dung sơn thì cũng tuyệt đối không làm như thế.
Hiển nhiên đại nghĩa là quan trọng, nhưng cũng chưa chắc quan trọng hơn con đường trường sinh kia, về điểm này thì mọi người không cần làm ra vẻ.
Ngay cả ba vị Thôn Hỏa nhân vương cũng không ngờ ‘mỗ mỗ” sẽ làm như vậy, vì thế mà chưa bao giờ đề phòng.
Lại nói dù có đề phòng thì cũng vô dụng, ngọn núi này không biết bay cũng không biết đi, đây đúng là một chiêu khó giải.
Tốc độ của bão táp cực nhanh, mắt bão cũng chỉ dừng lại trong nháy mắt rồi mưa to gió lớn lại kéo đến lần nữa, mưa xối xả rơi vào trong miệng núi lửa.
Lý Thanh Sơn lập tức múa đao xông về phía miệng núi lửa không chút do dự, tòa cung điện hoa lệ được đúc từ thạch anh đỏ rực kia và cây Thần Mộc Ngô Đồng rực lửa lại hiện ra ở trước mắt lần nữa.
Cộng Uyên theo sát ở phía sau, Kê Trường Phong, Diệp Đoạn Hải, Vạn Độc lão tổ hay thậm chí là Nam Hải Thần Ni cũng đều xuất hiện ở phía trên miệng núi lửa, hình thành tư thế bao vây.
Hai vị giao nhân vương khác thì lại thôi thúc hồng thủy bằng chút sức lực cuối cùng, trực tiếp rót vào trong miệng núi lửa.
Hồng thủy tràn vào miệng núi lửa, phá vỡ từng tòa cung điện, khi gặp dung nham nóng rực thì tỏa ra từng làn sương trắng.
Nhưng mưa gió mịt mù cùng với hồng thủy cuồn cuộn không dứt cũng suýt chút nữa không áp chế được địa hỏa.
“Lợi thế địa hình” chủ yếu vẫn phải dựa vào uy lực của pháp trận thì mới có thể thong dong đối đầu với kẻ địch, cấp tốc khôi phục sức mạnh.
Một khi trận pháp bị phá thì ưu thế địa hình này sẽ lập tức giảm sút một nửa, nếu lại có thêm sự áp chế đến từ bão táp và sự tưới nước từ hồng thủy thì gần như không còn chút lợi thế nào.
Trong lòng ba vị Thôn Hỏa nhân vương đều khiếp sợ, vì thời gian ngắn ngủi nên sức mạnh của họ chưa khôi phục được ba phần mười, hiện tại lại mất đi lợi thế địa hình, dù có Thần Hỏa lệnh ở trong tay thì cũng không thể chịu đựng được sự vây công như vậy.
Dù đám người Lý Thanh Sơn càng mất sức hơn, nhưng lại có số lượng ưu thế to lớn đủ để hình thành sự biến đổi về chất.