Phượng Tê Ngô nhìn chằm chằm vào Tiểu An, có chút hơi ngạc nhiên.
Người bình thường khi biết bản thân bị mắc kẹt ở đây thì gần như không thể nào chấp nhận một cách bình tĩnh như vậy được, chứ đừng nói đến việc bị đồng bạn liên lụy khó có thể tránh khỏi sẽ có oán trách, nhưng mà giữa hai người bọn họ lại không suy nghĩ như vậy.
Phượng Tê Ngô chợt hỏi:"Hai ngươi là đạo lữ sao?""Không phải chuyện của ngươi!"Lý Thanh Sơn nói.
"Quên đi, chỉ cần ngươi có thể ấp trứng nở, những việc khác đều không liên quan đến chuyện của ta.
Xin ngươi chuyên tâm một chút, đừng có phân tâm!”“Không được, tư thế này xấu quá, ta muốn đổi cái khác.
”Lý Thanh Sơn xoay người, đổi thành tư thế ngồi xếp bằng, ôm trứng vào trong ngực, giang cánh ra che phủ trứng lại.
Phượng Tê Ngô biết rằng Lý Thanh Sơn không phải là loại người mềm yếu mặc kệ người khác gây khó dễ.
Hơn nữa khi cưỡng ép hắn ở lại chỗ này, trong lòng cũng mang theo một tia áy náy, chỉ cần Lý Thanh Sơn không phá hư trứng phượng hoàng thì mặc kệ hắn thôi.
Tiểu An tựa vào bên người Lý Thanh Sơn, thầm nghĩ:"Mất bao lâu thì quả trứng phượng hoàng này mới nở chứ? Ba năm năm năm hay là trăm tám mươi năm?”Lý Thanh Sơn sửng sốt, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Ba năm năm năm còn đỡ, nếu như thật sự là trăm tám mươi năm vậy thì rắc rối to rồi.
Hắn không nhịn được dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Phượng Tê Ngô.
"Nếu là phượng hoàng bất tử, cho dù phải dùng hơn trăm năm để ấp cho trứng nở cũng không nhiều, ngược lại thì quá ít rồi, ta nghĩ ít nhất cũng phải cần một ngàn năm!”Phượng Tê Ngô đứng chắp tay, gật gù đắc ý.
"Này, đại ca, ngươi đừng có nói giỡn chứ!"Lý Thanh Sơn kinh ngạc kêu lên, chờ một ngàn năm rồi mới ra khỏi núi, sợ là người quen cũ của hắn đều chết sạch.
Cái gì mà Bách gia kinh viện, sợ là ngay cả vương triều Đại Hạ cũng đã tan thành mây khói rồi.
Nghĩ lại, trứng phượng hoàng này ít nhất cũng đã ở trong tay Phượng Tê Ngô ngàn năm rồi mà đối phương cũng không thể ấp trứng nở, trong lòng hắn không khỏi bị bao phủ bởi một tầng bóng mờ.
“Một ngàn năm rất lâu sao?”Phượng Tê Ngô vô cùng ngạc nhiên, một lần hắn an giấc cũng đến ngàn năm.
"Đương nhiên rồi, hiện tại ta còn không đến ngàn tuổi, không, ngay cả trăm tuổi cũng chưa đến!"Lý Thanh Sơn rống to một tiếng, đột nhiên hắn chợt phát hiện ra quan niệm thời gian của cả hai thật sự kém nhau rất xa.
Một cây ngô đồng bình thường có thể sống hơn ngàn năm huống chi là thần mộc Ngô Đồng.
Hơn nữa còn là thần mộc Ngô Đồng cùng sinh ra và cùng lớn lên với phượng hoàng bất tử.
Nhìn quen với sự thay đổi của cuộc bể dâu, cho dù vương triều Đại Hạ thành lập mấy ngàn năm thì ở trong mắt hắn cũng không được tính là dài, vì vậy nên mới bị gần như tất cả mọi người coi là vật chết.
"Ngươi còn chưa tới trăm tuổi! Thật không thể tin được ngươi lại có thể tu luyện tốt như vậy, ngay cả loài người cũng không có mấy người có thể làm được, ngươi thật sự là yêu quái sao? Ôi, nhưng mà cũng khó trách tại sao ngươi lại thô lỗ như vậy, ngươi vẫn còn là thanh niên!”Phượng Tê Ngô hắng giọng một cái:“Biết ít không bằng biết nhiều, tuổi nhỏ không bằng tuổi lớn.
Có biết vì sao không? Triều Khuẩn không biết từ tối đến sáng, ve sầu không biết xuân thu, đây cũng là tuổi trẻ, ta coi tám ngàn tuổi là xuân, tám ngàn tuổi là thu, đây cũng là đại niên.
”"Ngươi không cần nói với ta, ta không thể ở chỗ này một ngàn năm, một trăm năm cũng không được.
”"Ngươi cho rằng ta rất thích ngươi sao? Nếu như bây giờ ngươi có thể ấp trứng phượng hoàng nở ra, ta lập tức thả ngươi rời đi!”Lý Thanh Sơn với Phượng Tê Ngô bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao nhau không hề nhượng bộ.
Tiểu An kéo kéo ống tay áo của Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút nói:"Vậy được rồi! Nếu ta đã chấp nhận sứ mạng của ngươi, vậy ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa, nhanh chóng ấp quả trứng phượng hoàng này nở ra.
”"Đa tạ ngươi đã giữ chữ tín, ta cũng rút lại lời nói ban đầu, so với yêu quái nhân loại bình thường thì ngươi vẫn tốt hơn.
Nếu có thể chân chính hiểu được chân tâm của phượng hoàng, nói không chừng chúng ta cũng có thể trở thành bạn bè.
”"Ha ha, được thôi!"Bầu không khí ngột ngạt chợt hòa hoãn lại, Lý Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ:"Ai muốn làm bạn của ngươi, lúc nào muốn rời đi thì tự nhiên ta sẽ rời đi.
”Hắn cũng không quên, hắn ở lại nơi này không phải vì hoàn thành sứ mạng gì cả mà vì để tu luyện thành tứ trọng phượng hoàng niết bàn kinh, điều hòa nước lửa, thăng cấp yêu vương.
Một khi vượt qua ba lần Thiên kiếp, một cái tổ phượng hoàng sao có thể ngăn cản được hắn.
Càng tệ hơn là trong tay còn có trứng của phượng hoàng làm con tin, dù ở trong giới vực do Phượng Tê Ngô khống chế, hắn cũng tuyệt đối có năng lực phá hoại nó, đủ để tạo thành uy hiếp.
Nhưng nếu làm như vậy thì đồng nghĩa với việc hoàn toàn trở mặt với Phượng Tê Ngô.
Chuyện cũng chưa đến bước này, hắn cũng không muốn như vậy.
"Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi một tay, cố hết sức để nhanh hơn một chút.
Ta cũng đợi ngày này lâu lắm rồi.
”Dù Phượng Tê Ngô không nghĩ đến điều này, nhưng hắn vẫn xem thường thực lực của Lý Thanh Sơn.
Dù sao bây giờ Lý Thanh Sơn cũng chỉ là một yêu soái mà thôi.
Dù là yêu vương thật sự, đưa mắt nhìn cửu châu thiên hạ, ngoại trừ bảy mươi hai đường yêu vương năm xưa ra thì yêu vương mới thăng cấp mấy ngàn năm nay khi ở trong tổ của phượng hoàng cũng phải tùy ý bị làm thịt.