Nhưng nếu đổi một góc độ khác, với người có cảnh giới và sức mạnh như vậy, đối với thái độ của Lý Thanh Sơn cũng coi như là “khiêm tốn” rồi.
Đương nhiên, điều này cũng cần phải mượn huyết thống của Lý Thanh Sơn, nếu không thì ngay cả một câu cũng sẽ không nói với hắn.
Vì vậy, Lý Thanh Sơn lại ngồi xuống, giơ trứng phượng hoàng lên dán vào mi tâm của mình, dùng thần niệm dò xét.
Đột nhiên, một thế giới hỗn độn phản chiếu vào trong tâm hải, nó giống như một biển dung nham nóng chảy có thể nhìn thấy ở sâu trong vỏ trái đất nhưng lại tản ra ánh sáng thần tính thuần túy, nguyên mẫu cơ bản nhất của phượng hoàng cũng không có.
Nếu so sánh với trứng gà, thì chỉ có lòng trắng và lòng đỏ.
Nhưng mà sức mạnh cường đại ẩn chứa trong đó khiến cho Lý Thanh Sơn cũng phải chấn động.
"Sức mạnh này cường đại quá, thuần túy quá.
Một khi phượng hoàng phá vỡ vỏ ra, sợ rằng cũng chỉ có sức mạnh cấp yêu soái mới có thể thuần túy so sánh với yêu vương.
Quả nhiên không hổ là thần điểu trong thần điểu, hình thái sinh mạng đỉnh chóp nhất trong các loại lông vũ.
”Lý Thanh Sơn dùng dư quang liếc nhìn Phượng Tê Ngô một cái:“Chẳng qua, đây tuyệt đối không chỉ là sức mạnh của bản thân trứng phượng hoàng.
Tên này đại khái đã xuất ra không ít sức, nếu có thể nuốt xuống một ngụm, quả thật là đã thập toàn đại bổ còn thập toàn đại bổ hơn.
”Phượng Tê Ngô lặng lẽ đứng sang một bên, cũng không quấy rầy gì.
Lý Thanh Sơn đoán không sai, hơn mấy ngàn năm qua, hắn vẫn luôn thử ấp trứng phượng hoàng nở.
Lần an giấc kia, ngoại trừ tu luyện bình thường ra, phần lớn tinh lực của hắn đều tập trung vào chuyện này.
Dù không có hiệu quả nhưng góp nhặt từng ngày lại khiến cho trứng phượng hoàng tích lũy được sức mạnh kinh người.
Lý Thanh Sơn thu tâm tư lại, dồn hết tâm niệm vào trong quả trứng phượng hoàng.
Hắn đã từng có một lần kinh nghiệm biến thành trứng, hắn còn nhớ bản thân làm sao thức tỉnh lại từ trong một mảng vô tri vô thức.
Dù lúc đó không có ý thức và ký ức cụ thể nhưng hắn vĩnh viễn không quên được cảm giác đó.
Tuy nhiên, điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là rõ ràng có sinh mệnh thuần túy khổng lồ như vậy, linh tính cũng thuộc hạng thần thánh, rõ ràng sớm nên nở rồi mới phải, sao lại kéo dài đến bây giờ chứ, ngay cả ý thức cụ thể cũng chưa được hình thành.
Hắn không khỏi nhớ lại tình hình khi bản thân ở trong trạng thái trứng phượng hoàng bị vùi sâu trong địa hỏa nham thạch nóng chảy.
Lúc đó hắn cũng không dựa vào bất kỳ ai để ấp trứng, hoàn toàn dựa vào chính mình.
Cuối cùng cũng không phải là đã phá vỏ đi ra rồi sao.
Chẳng lẽ bởi vì huyết mạch của quả trứng phượng hoàng này càng thuần khiết cho nên việc ấp trứng trở nên vô cùng khó khăn?Nhưng với tình huống ở trong tổ phượng hoàng mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần so với khi hắn ở trong địa hỏa nham thạch nóng chảy, rốt cuộc là thiếu mất yếu tố then chốt nào đây?Một lúc lâu sau, Lý Thanh Sơn mới lấy trứng phượng hoàng từ giữa mi tâm ra.
Hai mắt hắn mở ra, lông mày nhíu lại như đang suy tư điều gì đó.
"Làm sao vậy?"Phượng Tê Ngô quan tâm hỏi, Lý Thanh Sơn cảm thấy như thể mình đã trở thành bác sĩ khoa phụ sản vậy, dò hỏi:"Lúc phượng hoàng giao nó cho người có dặn dò gì không?”Phượng Tê Ngô hồi tưởng một lúc:"Ta không nhớ rõ, hình như cũng không có gì đặc biệt, chỉ nhờ ta chăm sóc tốt cho nó.
""Không phải ngươi được xưng là tám ngàn năm là xuân, tám ngàn năm là thu ư?!”"Đúng vậy, cũng bởi vì như vậy nên mới không thể nhớ được tất cả các chi tiết.
”"Được rồi! Ta lại hỏi một vấn đề, đây có thể là điểm mấu chốt để ấp nở trứng.
Chuyện cần phải có huyết mạch phượng hoàng mới có thể ấp nở quả trứng này là do phượng hoàng căn dặn hay là do bản thân ngươi tự suy đoán.
”"Là suy đoán của ta, chẳng lẽ không đúng sao? Chẳng lẽ ngươi không thể ấp trứng phượng hoàng nở ra sao?"Phượng Tê Ngô hỏi ngược lại.
Hắn tự nhận là bản thân đã cung cấp hoàn cảnh và nguồn tài nguyên cho trứng phượng hoàng mà không có bất cứ nơi nào trên đời này có thể so sánh được.
Sở dĩ không thể ấp trứng nở, nhất định là có nguyên nhân, đó chính là huyết mạch của phượng hoàng.
"Ta có thể hiểu đại khái rồi, chân tướng chỉ có một, quả trứng này không thể ấp nở thành phượng hoàng đều là bởi vì ngươi!” Lý Thanh Sơn lắc đầu thở dài, quả nhiên như hắn dự đoán.
Nếu phượng hoàng muốn phi thăng cũng không cần phải gấp gáp như vậy, để quả trứng phượng hoàng chờ đợi một người có duyên có thể ấp nó nở trong mười ngàn năm.
"Cái gì! Tại sao?"Phượng Tê Ngô kinh ngạc hỏi.
"Có phải ngươi vẫn luôn dùng sức mạnh của bản thân để bồi dưỡng cho nó không?”"Đó là chuyện đương nhiên.
Từ khi nó được sinh ra cho đến hiện tại, kéo dài ngàn năm, chưa bao giờ dừng lại dù chỉ một ngày!”Phượng Tê Ngô nói, hắn có sự kiên nhẫn mà bất kỳ yêu quái và nhân loại đều khó có thể so sánh được.
Hắn đặt rất nhiều tình cảm và mong đợi vào quả trứng phượng hoàng này, thậm chí còn sâu đậm hơn nhiều so với chính bản thân phượng hoàng:“Như vậy có vấn đề gì sao?”"Đương nhiên là có vấn đề, không chỉ có vấn đề mà còn là một vấn đề lớn!"Lý Thanh Sơn chỉ vào quả trứng phượng hoàng trong ngực:"Ngươi cho nó quá nhiều sức mạnh, nhiều đến mức nó hoàn toàn không thể tiêu hóa được, cho nên trứng mới không nở được!”