“Bệ hạ bớt giận, chắc là Thanh Sơn hắn có chuyện gì quan trọng thôi, có thể được Ngô Đồng thần mộc tán thành đã là rất có phúc duyên rồi!” Kê Trường Phong cười uống một ly, sau khi báo thù rửa hận, hắn càng có vẻ hăng hái.
“Tất nhiên là thế, Ngô Đồng thần mộc lại là một vị Yêu vương cường đại như vậy, chỉ sợ không ai có thể ngờ Thôn Hỏa nhân chiếm cứ Hỏa Dung sơn lâu như vậy cũng không thể nhận được sự trợ giúp của hắn.
Dã Nhân Vương vừa đến, hắn đã lập tức đi ra gặp mặt, đúng là không thể không phục nha, cuộc đời của lão phu gặp qua vô số người nhưng không thể không thừa nhận lần này lão phu thật sự nhìn nhầm rồi!”Người nói chuyện chính là vị lão giả để râu quai nón, rõ ràng chính là đại quản gia của Việt vương phủ, Công Dương tiên sinh, không biết gánh vác sứ mệnh gì mà cũng đến tham gia tiệc ăn mừng.
“Công Dương tiên sinh tự phạt một ly đi.
” Giọng điệu của Cộng Uyên ôn hoà, không nhìn cái ghế trống kia nữa, sau khi tiêu diệt Hỏa Dung Sơn, việc giải quyết mối quan hệ với Bắc vương phủ lại càng trở nên quan trọng hơn, không dám có một chút sơ suất nào.
Dù trận chiến Hỏa Dung sơn đã diệt trừ hoàn toàn tai họa về sau nhưng cái giá phải trả cũng tương đối thảm hại, một vị Giao Nhân vương chết trận, lực lượng trung thành càng hao tổn hơn phân nửa.
Hiện tại là thời khắc suy yếu nhất của Nam Hải giao nhân, rất cần thời gian dài để khôi phục, vào thời điểm này tuyệt đối không thể làm kẻ thù của Bắc Việt Vương phủ, chỉ cần âm thầm chịu đựng qua giai đoạn này, nhịn đến ngày thiên hạ đại loạn, vậy thì biển rộng mặc cho cá nhảy rồi.
Đợi đến khi thời đại hỗn loạn của Cửu Châu chấm dứt, nhân loại và Yêu tộc có lẽ sẽ bất ngờ khi thành lập một trật tự mới trên biển, nàng sẽ dẫn dắt bộ tộc giao nhân trở về thời đại Thần Quốc.
Cho nên vào lúc này cũng đặc biệt cần viện trợ từ bên ngoài.
Vốn dĩ nàng còn có việc quan trọng cần thương lượng với Lý Thanh Sơn nên mới đặt chỗ ngồi của hắn ở vị trí cao cấp nhất, ngay cả hai vị Giao Nhân Vương khác cùng với ba vị đại tu sĩ là Kê Trường Phong, Diệp Đoạn Hải, Nam Hải Thần Ni cũng đều ở dưới hắn, cho hắn sự tôn trọng hết mức, kết quả hắn lại không đến, đúng là có thể khiến người ta tức chết mà, phải chịu trách nhiệm này cho ta đi!“Nữ vương bệ hạ phạt rượu, ta không dám không uống.
” Công Dương tiên sinh cười nói, tự rót một ly rồi tự uống, trong lòng vô cùng cảm động, hắn nhớ lại chuyện lúc trước suýt chút nữa mình bị vây đánh vì một chỗ ngồi ở Phi Liêm điện của Vân Phàm Tông, chẳng qua chỉ là một chỗ ngồi không trên không dưới mà thôi, bây giờ lại có thể danh chính ngôn thuận chiếm cứ một chỗ ngồi, được khách quý tiếp đãi long trọng, ngay cả chủ nhân Kiếm Các và Trường Phong Vương đều cam chịu ngồi dưới, kết quả cuối cùng còn chưa tới, đây thật đúng là thế sự vô thường, một đời người mới thay người cũ mà!Cộng Uyên lạnh nhạt cười, lại cảm thấy sự sắp xếp của mình vô cùng hợp tình hợp lý, không tính là nịnh bợ Lý Thanh Sơn, nếu đã là bữa tiệc chúc mừng, phương thức xếp hạng đương nhiên là công lao lớn nhỏ, những thứ khác đều không nói đến, chỉ dựa vào chuyện hắn ra lệnh cho Vạn Độc lão tổ tự bạo thì nhận được tiếp đã long trọng này chính là chuyện đương nhiên.
Nàng lại suy nghĩ sau khi bữa tiệc kết thúc thì có nên đến Hoả Dung sơn một chuyến không, để chất vấn hắn tại sao lại lỡ hẹn, tiện thể thương lượng một chuyện quan trọng, nhưng nàng vừa nảy ra suy nghĩ này lại lập tức đè xuống, làm vậy không phải thật sự thành ta đang nịnh bợ hắn sao?Mà không chỉ là trong lòng Cộng Uyên bối rối, Nam Hải Thần Ni nhìn chỗ trống kia dường như cũng có chút mất mát.
Sau trận quyết chiến với Hỏa Dung sơn, nàng ta trở về động phủ tu dưỡng, vốn định gặp lại Tiểu An một lần rồi dẫn nàng đi du ngoạn khắp nơi và khảo sát một phen, xem nàng rốt cuộc có thể kế thừa y bát của mình hay không, xem nàng đến Thiên Long thiền viện có đáng giá hay không, không ngờ Tiểu An lại dứt khoát không tới.
“Mà thôi, coi như không có duyên vậy!” Nhưng nàng ta cân nhắc vài lần, lại nghĩ: “Ta gọi núi núi không tới thì chủ động đi tìm núi, làm sao có thể từ bỏ dễ dàng được.
”Thế là nàng đứng dậy cáo từ, từ chối lời mời ở lại của đám người Cộng Uyên và rời khỏi Thủy Tinh cung, chạy tới Hoả Dung sơn.
Dọc theo dấu vết bão táp để lại, nàng đi như bay thẳng một đường, vào chạng vạng tối, lại một lần nữa đi tới Hỏa Dung sơn tám trăm dặm, cảnh tượng đại chiến thảm thiết kia vẫn còn rõ ràng trước mắt, đám núi lửa được bao phủ bởi ánh hoàng hôn, có màu đỏ tươi sáng rực lạ thường, lại có thêm một phần yên tĩnh.
dưới Ngô Đồng thần mộc, Tiểu An chợt có cảm giác, nàng mở mắt ra, đi ra ngoài nghênh đón.
Nàng cung kính hành lễ nói: “Tiền bối đại giá quang lâm, thứ cho đệ tử không thể tiếp đón từ xa, mời ngài vào bên trong ngồi.
”“Ta sẽ không đi vào, lần này ta tới là muốn hỏi ngươi có bằng lòng đi theo lão ni đi du ngoạn ở Nam Hải một phen không?” Nam Hải Thần Ni mang theo chút kỳ vọng hỏi.
“Lòng tốt của tiền bối, đệ tử vô cùng cảm kích.
”