Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1504 - Chương 1513: Phụ Thân

Chương 1513: Phụ Thân

Mọi loại cảm giác hạnh phúc mãnh liệt tràn ngập trong lòng Phượng Tê Ngô, nó nhận ra ta, nó nhận ra ta! Không có bất kỳ do dự nào, từ cái nhìn đầu tiên đã xác định.

Cuối cùng tổ phượng hoàng trống rỗng cả vạn năm cũng có chủ nhân mới rồi.

Phượng hoàng chỉ đậu ngô đồng, mà nếu ngô đồng không có phượng hoàng thì sao thể hiện được vẻ kiêu ngạo hơn người.

“Phượng bằng hữu, ta cũng không phụ lòng gửi gắm của ngươi, hiện tại ngươi hài lòng rồi chứ!”Lý Thanh Sơn cười to, giọng như lôi chấn.

“Hài lòng, hài lòng rồi, từ hôm nay trở đi, Lý Thanh Sơn ngươi chính là bằng hữu của Phượng Tê Ngô ta.

”Trên khuôn mặt mừng như điên của Phượng Tê Ngô lộ ra vẻ nghiêm nghị, chứng minh hắn có thái độ thật lòng như thế nào đối với hai chữ “bằng hữu”.

Này thậm chí còn thân mật hiếm thấy hơn cả Đại Dung Thụ Vương, hạng người kiêu ngạo hơn người vĩnh viễn đều không có quá nhiều bạn bè, mà một khi được hắn coi là bạn bè thì chắc chắn sẽ không để người ta phải thất vọng, cho dù có phải đối mặt với Long Vương Mặc Hải thì chắc chắn cũng không hối hận.

Lý Thanh Sơn đang muốn nói chuyện thì chợt có tiếng sấm quen thuộc vang lên bên tai, sắc mặt hắn hơi thay đổi:“Lại là thiên kiếp!”Tiếng sấm lại gần tựa như chiếc chiến xa băng qua hư không mà tới, còn chưa bắt đầu mà uy thế đã vượt xa thiên kiếp thứ nhất.

Lý Thanh Sơn không chỉ thực hiện lời hứa ấp nở trứng phượng hoàng, hơn nữa còn muốn thực hiện “lời hứa phượng hoàng con mạnh nhất”.

Kể từ giây phút nó phá vỏ mà ra kia thì đã vượt qua ranh giới của thiên kiếp thứ hai, muốn bước vào cảnh giới yêu soái, nhưng trước hết phải vượt qua thiên kiếp mới được.

“Thanh Sơn!”Sắc mặt Phượng Tê Ngô kịch liệt thay đổi, trứng phượng hoàng đã suýt vỡ nát trong lần thiên kiếp thứ nhất, huống chi là lần thiên kiếp thứ hai, một khi thất bại thì chính là dã tràng xe cát, công sức vạn năm hóa bằng không.

Mà tiểu phượng hoàng lúc này chỉ tương đương với đứa trẻ vừa mới ra đời, lập tức phải khiêu chiến với kiếp nạn thiên nhiên này thì nguy hiểm cỡ nào chứ!“Coi như đây là bài học thứ nhất trong cuộc đời nó! Dù cho có nhiều sự trợ giúp từ bên ngoài hơn nữa thì cũng phải tự mình bước tiếp trên con đường của mình, bất kể ai cũng không thể giúp thay.

Thành công cũng được, thất bại cũng được, tất cả phải dựa vào chính nó.

”Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ rồi gào to với tiểu phượng hoàng:“Hãy nhớ rằng muốn làm được chuyện phi thường thì sao lại không liều mạng mà khiêu chiến, lên!”Tiểu phượng hoàng cúi đầu lắng nghe tựa như nghe giáo huấn, sau đó nó giương cao cái đầu xinh đẹp, ngước nhìn lôi đình đang áp sát, trong con ngươi chợt hiện lên một vẻ quyết tuyệt.

Nó bỗng giang đôi cánh rồi bay vút lên, đón lấy tia lôi đình thứ nhất kia.

Ầm!Ánh chớp đánh đến tỏa ra hào quang bảy màu, khiến cho lông chim sơ sinh héo tàn từng vùng, không khác nào một trận tuyết lớn rực rỡ nhiều màu.

Trái tim Phượng Tê Ngô bỗng xiết chặt, Lý Thanh Sơn cũng lặng lẽ cổ vũ cho nó.

Lôi kiếp tựa như đao kiếm, hung ác chém lên thân thể còn nhỏ của tiểu phượng hoàng, để lại từng vết thương thảm thiết, tuy rằng có thiên phú sinh sôi liên tục nhưng tốc độ vết thương nối liền lại kém xa sức phá hoại của lôi kiếp.

Thế nhưng tiếng hót của nó lại càng ngày càng dũng cảm và bay lượn khắp trong ánh chớp, dù là tiếng sấm cũng không thể dìm nó xuống được.

Lý Thanh Sơn cong khóe miệng, tuy tiểu phượng hoàng có vẻ vẫn non nớt trong việc vận dụng sức mạnh như cũ, nhưng đã không giống với lúc còn ở trong trứng phượng hoàng, có rất nhiều thay đổi và trí tuệ.

Hơn nữa càng có một loại tác phong dũng cảm quyết đoán, không bị nguy cơ sống còn gây ảnh hưởng, ứng phó toàn lực, ra sức chống lại.

Phượng Tê Ngô cũng phát hiện điều này nên không khỏi liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái, là do chịu ảnh hưởng của hắn sao? Tuy phượng hoàng có trái tim cao quý nhưng chết ở chỗ không chịu thay đổi, xưa nay không hề nổi danh bằng vẻ dũng mãnh.

Không biết qua bao lâu, đến khi một tiếng sấm rền cuối cùng tiêu tan, trong tai Lý Thanh Sơn và Phượng Tê Ngô vẫn còn đọng lại tiếng chấn động kia.

Hào quang rừng rực vô cùng chói mắt khiến hai người đều hoa mắt một hồi, sau đó chỉ thấy tiểu phượng hoàng nhẹ nhàng sắp xếp lại lông chim mới mọc ra bằng cái mỏ màu đỏ của mình, có thêm một vẻ thanh nhã và tự tại.

Lý Thanh Sơn nhếch mép cười to, Phượng Tê Ngô thì nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại rồi thở phào một hơi.

Đây mới coi như việc lớn đã thành!Tiểu phượng hoàng bay vút xuống rồi lắc mình biến thành dáng vẻ của một hài tử hai đến ba tuổi.

Người này khoác trên mình chiếc áo lông vũ sặc sỡ, phía sau có bảy chiếc lông đuôi chim kéo dài, đôi mắt trong veo như được đúc từ ngọc vậy, mặc dù đã hóa thành hình người nhưng cũng không mất đi dáng vẻ nguyên bản của phượng hoàng.

“Mẹ kiếp, quá khó khăn rồi, cũng may là ta đủ kiên cường! Hai vị phụ thân, ta không khiến các ngươi thất vọng đúng không!”Giọng nói cảm động réo rắt, tràn ngập vẻ ngây thơ nhưng lại khiến cho toàn thân Phượng Tê Ngô chấn động, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ theo.

Lý Thanh Sơn cũng sờ đầu nó:“Ngươi gọi ta là gì?”“Phụ thân đó, lẽ nào ngươi hi vọng ta gọi ngươi là lão nương?”Tiểu phượng hoàng chớp chớp mắt, vô cùng đáng yêu.

Bình Luận (0)
Comment