Phượng hoàng chính là thần điểu bất diệt, nhưng mà lời thề nguyện của Chu Nhan Bạch Cốt Đạo lại là muốn hủy diệt tất cả sinh linh, không còn giống với thích giết chóc nữa mà nó là diệt sạch tất cả rồi.
Tiểu An dừng bước, thầm nghĩ: Quả nhiên là thần điểu? Bản năng dã thú đã đạt đến trình độ thần minh hiểu rõ, ở chung với Nam Hải Thần Ni hơn mười năm mà nàng đều không có cảm giác gì, ngược lại một con chim non vừa ra đời lại cảm nhận được.
Phượng Tê Ngô cũng nhân ra điểm kỳ lạ này, liếc nhìn Tiểu An bằng ánh mắt kỳ quái rồi nói với tiểu phượng hoàng:“Sao vậy?”Lý Thanh Sơn cười nói:“Sao nào, bị sợ rồi sao?”“Ta mới không bị dọa, ta chẳng sợ ai cả, vừa nãy chỉ là hơi kinh hãi chút thôi!”Tiểu phượng hoàng lập tức trợn mắt lên, sau đó chủ động đến trước mặt Tiểu An, ngửa mặt nhìn nàng để chứng tỏ mình không sợ hãi chút nào.
“Không sợ thì tốt.
”Tiểu An mỉm cười khẽ rồi ôm lấy tiểu phượng hoàng.
Trong lòng tiểu phượng hoàng run lên, tay nàng dịu dàng như bạch ngọc dương chi, trên người nàng tỏa ra hương thơm, trên mặt còn nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành hiếm thấy, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Thực ra cũng không nói rõ được rốt cuộc hắn đang sợ cái gì, đương nhiên càng không biết cảm giác sợ hãi này sẽ đi theo hắn cực kỳ lâu.
Tiểu An vừa mới buông ra thì tiểu phượng hoàng đã lập tức bay ra ngoài.
Lý Thanh Sơn và Phượng Tê Ngô lại giương cung bạt kiếm, miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm vài lần, đến khi bầu không khí hừng hực gần như muốn tiến đánh.
Lúc này tiểu phượng hoàng lại vỗ bàn tay nhỏ, hoan hô nhảy nhót:“Mau đánh, mau đánh, ai lợi hại hơn chính là đại phụ thân!”“Hai vị phụ thân huynh đệ tương tàn cũng không phải điều mà đứa nhỏ này muốn thấy.
”Tiểu An lại xuất hiện ở phía sau tiểu phượng hoàng, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai của hắn rồi cúi đầu hỏi:“Đúng hay không?”Tiểu phượng hoàng câm như hến:“Vâng, đúng vậy phụ thân, các ngươi đừng đánh nhau, ta không muốn thấy đâu!”Phượng Tê Ngô hỏi ngược lại:“Tiểu nha đầu, vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ?”Tiểu An đáp lời:“Không bằng chơi đoán số đi!”Phượng Tê Ngô sửng sốt một lát mới hiểu ra, chơi đoán số coi như là trò chơi của tiểu hài tử, nhưng thật ra bắt đầu tranh tài lại không đơn giản như vậy.
Cần phải nắm vững phản ứng, tốc độ và tâm lý, mà quan trọng nhất là cảm ứng được thiên cơ biến hóa.
“Ý kiến hay, ngươi thấy thế nào?”Phượng Tê Ngô hỏi Lý Thanh Sơn, hắn tự nhận mình cao hơn Lý Thanh Sơn một cảnh giới, chỉ vài cảnh giới nhỏ đã có thể chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt thiên cơ thuật số, nên chắc thắng không thể nghi ngờ.
“Tất nhiên ta không có ý kiến gì về biện pháp của Tiểu An.
”Lý Thanh Sơn cười nói:“Chỉ sợ ngươi thua rồi đổi ý.
”“Đổi ý? Ngươi cho rằng ta là ngươi sao? Nếu ngươi đồng ý rồi thì đến đây đi!”Phượng Tê Ngô vung tay áo, dáng vẻ nắm tay lại cực kỳ tiêu sái.
"Điều này.
điều này sao có thể!"Phượng Tê Ngô trợn mắt há hốc mồm nhìn tay phải với ngón trỏ và ngón giữa giơ lên tạo thành một "cái kéo” của mình.
Ngay lúc đó Lý Thanh Sơn đang đừng đối diện nắm chặt tay, rõ ràng là một “cục đá", cười rạng rỡ.
Phượng Tê Ngô luôn có niềm tin tuyệt đối vào thuật thiên cơ của mình, nhưng trong giây phút giao chiến vừa rồi, hắn cảm thấy rằng tất cả thiên cơ đều bị thứ gì đó chặn lại và hắn không thể thấy Lý Thanh Sơn sẽ làm gì tiếp theo nên tinh thần hơi hỗn loạn.
Nhân lúc đó Lý Thanh Sơn nhanh chóng nắm bắt cơ hội và đưa ra phán đoán dựa trên chuyển động của tay Phượng Tê Ngô.
Chỉ trong nháy mắt kết quả đã an bài.
"Có điều gì không khả thi sao? Thua thì cũng thua rồi, ngươi có nhận không?" Lý Thanh Sơn vẫy vẫy “cục đá” của mình về phía Tiểu An một cái, sau đó quay qua cười toe với tiểu phượng hoàng: "Con của ta, hay là đi theo Lý phụ của con đi!”“Đại phụ thân thật lợi hại!”Tiểu phượng hoàng giơ ngón tay cái lên.
"Thanh Sơn, hay là chúng ta chơi lại, chơi ba ván nếu thắng hai thì sẽ thắng?”Phượng Tê Ngô nhỏ giọng nói, miễn cưỡng nói ra một lời cầu xin.
"Đừng hòng!”Lý Thanh Sơn từ chối thẳng thừng, lần này có thể thắng phần lớn là nhờ vào vận may.
Mặc dù có Linh Quy ngăn cản thiên cơ, nhưng chắc chắn hắn không thể nhìn thấu được hành động tiếp theo của Phượng Tê Ngô, nếu Phượng Tê Ngô không để lộ sơ hở thì cơ hội chiến thắng của hắn thậm chí còn không đến 30%.
"Ngươi.
ngươi.
ngươi.
”Phượng Tê Ngô cứ “ngươi” cả nửa ngày, nhưng hắn không phải là loại người nói lời không giữ lời, với nguyên tắc của hắn từ trước đến nay thì không thể không chấp nhận kết quả này, nhưng hắn cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
"Ta biết trong lòng Phượng tiền bối cảm thấy không công bằng, nhưng tiền bối thử nghĩ xem, mặc dù sức mạnh của Thanh Sơn hiện tại không thể so được với tiền bối, vậy nếu trăm năm sau sẽ như thế nào? Tiểu phượng hoàng cũng không thể cứ ở mãi trong núi Hỏa Dung để tiền bối bảo vệ được.
Hơn nữa Cửu Châu rộng lớn như vậy, thế giới lại bao la như thế, tiền bối làm sao có thể cứ đi theo đến mọi nơi mà bảo vệ hắn như vậy được.
Cha mẹ thương yêu con cái là vì con mà tính kế lâu dài, xin tiền bối suy xét.
"Tiểu An nhẹ nhàng giải thích, chứ không giống như những lời nói hành động đố kỵ của Lý Thanh Sơn, nàng suy nghĩ cho hắn thậm chí còn nhiều hơn chính bản thân mình, duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Phượng Tê Ngô sẽ có lợi ích rất lớn.
Hắn không chỉ là một đồng minh mạnh Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
mà còn có thể giúp ích cho việc tu luyện.
Nếu tương lai phượng hoàng ngũ trung, thì cây Ngô Đồng Thần Mộc này vẫn sẽ là nơi luyện tập tốt nhất, hơn nữa ở đây còn có sự trợ giúp của Phượng Tê Ngô, có thể nói là thành công gấp bội.