Một phật môn có lòng dạ từ bi không thể nào sống sót ở nơi nguy hiểm như Nam Cương.
Đa Cát bị giam lỏng trong sơn cốc, nếu Lý Thanh Sơn trở về không thừa nhận có quen biết hắn thì mấy vị động chủ có thể ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức.
Đừng thấy Thiên Phì Lang Quân đối xử với Đa Cát vẫn thân thiện như người nhà, nhưng hắn có thể nuốt chửng Đa Cát bất cứ lúc nào.
Nhưng sau khi Lý Thanh Sơn thừa nhận Đa Cát là sư đệ của mình thì ánh mắt của Thiên Phì Lang Quân thỉnh thoảng nhìn về phía hắn cũng thân thiện hơn nhiều.
Sau khi cảm giác tự hào qua đi thì Đa Cát lại cảm thấy rất lo lắng.
"Sư phụ nói đúng, đại sư huynh chắc chắn không phải kẻ tầm thường, dù ở đâu cũng có thể làm nên thành tựu.
Tu vi bây giờ của đại sư huynh không biết cao hơn bao nhiêu lần so với hai mươi năm trước.
Nhưng dưới tình hình như vậy, đại sư huynh sẽ đồng ý về Thanh Châu với ta ư?”Lý Thanh Sơn lại hỏi thăm Thiên Phì Lang Quân vài câu, hắn cũng đã biết Như Tâm không còn ở trong Dã Nhân Sơn.
Nàng chê nơi này ầm ĩ nên tới Vạn Độc Giáo tĩnh tu.
Lý Thanh Sơn nghĩ tới đây thì không khỏi mỉm cười, Như Tâm cũng biết chọn chỗ thật, Vạn Độc Giáo có thể xem là phúc địa đứng đầu Nam Cương, chẳng qua là nó không rộng rãi bằng Dã Nhân Sơn mà thôi.
Nhưng dù sao cũng từng là cứ địa của một đại tông môn, dùng làm động phủ của nàng cũng rộng rãi.
Mà lại dù Vạn Độc Giáo đã bị tiêu diệt nhưng pháp trận bên ngoài hay kiến trúc bên trong đều không bị tổn thương gì mấy, vẫn đầy đủ công năng.
Trong dược viên còn có rất nhiều linh thảo quý giá rất thích hợp để luyện đan tu hành.
Lúc trước Lý Thanh Sơn ra lệnh Vạn Độc lão tổ dốc hết sức phối hợp với nàng luyện dược, nàng cũng không lãng phí cơ hội, trực tiếp giữ lấy mảnh phúc địa này.
Lý Thanh Sơn lại hỏi:"Nghe nói khắp Vụ Châu đều đang có ma tai, Nam Cương có sao không?"Thật ra hắn đã được Tiểu An nói cho chuyện này, Nam Cương là nơi bị ma tai nghiêm trọng nhất Vụ Châu.
Nếu nói Vụ Châu là một vùng đất hoang dã thì Nam Cương chính là nơi xơ xác nhất.
Vào thời cổ đại, đây chính là nơi bị ma tộc xâm lấn nghiêm trọng nhất, để lại rất nhiều nơi trấn ma.
Nếu không phải là có Nam Hải thần ni và chủ nhân Kiếm Các bôn ba khắp nơi trừ ma vệ đạo, không chừng nơi đây là thiên hạ của ma tộc, làm gì còn chỗ cho Dã Nhân Sơn phát triển.
Nhưng hắn vẫn muốn nghe cách nhìn nhận chuyện này của Thiên Phì Lang Quân, thống soái thật sự của thế lực khổng lồ nhất Nam Cương.
Thiên Phì Lang Quân hơi suy nghĩ rồi nói:"Nam Cương tổng cộng có hai mươi mốt Ma Quật cả to cả nhỏ, bây giờ đã có chín Ma Quật bị phong trấn, còn mười hai cái.
Đám ma tộc vô cùng hung dữ, giống với những gì truyền thuyết nói.
Sau khi bọn chúng bị ma hóa thì lại càng mạnh mẽ, rất khó đối phó, vậy nên nhị động chủ vẫn luôn bôn ba bên ngoài.
""Còn ngươi thì sao, không nghĩ cách giúp hắn một tay sao?"Lý Thanh Sơn dừng bước rồi quay đầu lại hỏi, đoàn người phía sau vội vàng dừng lại, ai nấy đều im lặng.
"Điều này.
"Thiên Phì Lang Quân trong lúc nhất thời không biết nói gì, ai lại bằng lòng lãng phí thời gian tu hành quý giá để tiêu diệt ma tộc chứ, hơi sơ sẩy là sẽ mất mạng.
Nhị động chủ Trừng Hải Hậu bị Bắc Việt Vương hạ lệnh, không thể không liều mạng bôn ba khắp nơi.
Thiên Phì Lang Quân đứng một bên nhìn trò cười, ước gì hắn chết trong ma tai còn không kịp, sao có thể nghĩ đến chuyện giúp hắn một tay.
"Ta hiểu rồi.
"Lý Thanh Sơn hơi lắc đầu, sao hắn có thể không hiểu Thiên Phì Lang Quân đang nghĩ gì được.
Thật ra nếu không phải muốn tìm kiếm tài nguyên giúp Tiểu An thì hắn cũng không muốn chiến đấu với ma tộc.
Trời sập xuống còn có những người kia chống đỡ, những Đại Yêu Vương Đại Tu Sĩ kia không sốt ruột, một Bạch Ưng thống lĩnh như hắn thì sốt ruột làm gì.
Bắc Việt Vương, Hoàng Đế Đại Hạ mới là những người cần suy xét đến đại cục Vụ Châu, đại cục thiên hạ.
Không phải là vì họ vĩ đại đến đâu, mà là chuyện này liên quan đến lợi ích của họ.
Đối với những người như Lý Thanh Sơn mà nói, không phải hắn không nhìn thấy mầm họa trong việc ma tộc xâm lấn lâu ngày, nhưng nếu đánh mất tính mạng thì lợi ích để cho ai chứ.
"Các ngươi đi theo ta làm gì? Nên làm gì thì làm đấy đi!"Đi tới Đại Dung Thụ, Lý Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía sau rồi tùy tiện xua tay.
Dù cảm giác hổ về núi được nghênh tiếp như thế này cũng không tệ, nhưng dù sao hổ cũng là động vật sống một mình, không cần quá nhiều người đi theo.
Điều quan trọng là, đám khỉ chỉ có thể cung cấp rau quả dại mà thôi, không đáp ứng được nhu cầu ăn uống của hổ.
Vậy chỉ còn cảm giác hư vinh kia, nhưng thỉnh thoảng trải nghiệm một chút là đủ.
Lý Thanh Sơn và Tiểu An đi tới trên Đại Dung Thụ, Đại Dung Thụ Vương cười hỏi:"Vị Phượng đạo hữu kia có dễ tiếp xúc không?"Lý Thanh Sơn hơi suy nghĩ rồi đáp:"Tuy hơi cứng nhắc nhưng không mất đi phong phạm của quân tử.
Đạo hữu như một trưởng giả hiền từ, hắn thì như một nhã sĩ cao thượng, cũng khá tốt.