"Ta đã già rồi, dù tự nhận bản thân khá rộng lượng nhưng cũng quen với hoàn cảnh bây giờ.
Nếu thế giới này biến thành ma vực ta sợ bản thân mình không thích ứng được.
"Đại Dung Thụ Vương ung dung đáp lời:"Nhưng cũng không thể để các con vì một lão già cố chấp là ta mà đi liều mạng với người khác.
Quả nhiên cây già thì nhiều rễ, người già thì nhiều lời.
Ngươi nghe vào tai này ra tai kia là được.
""Hóa ra là vậy, ngài giấu kỹ thật!"Lý Thanh Sơn không kìm được mà cười lên, vị Yêu Vương Vụ Châu này hóa ra thuộc phái chủ chiến, chủ trương chống lại sự xâm lấn của ma tộc, nhưng thể hiện ra ngoài rằng mình thuộc phe chủ hòa.
Trong hai năm qua, yêu tộc mà hắn thu nạp rời xa ma quật, cứ như là thế giới này trở nên như thế nào cũng không liên quan tới họ.
Trong đó còn dính líu tới cuộc đánh cược của nhân tộc và yêu tộc, dù sao ai cũng có lập trường của riêng mình, cho dù là vị Đại Dung Thụ Vương nổi tiếng bình thản này.
Chỉ cần có lập trường thì sẽ có lợi hại được mất, không tránh khỏi việc bày mưu tính kế.
Nếu như sau trận đại loạn này nguyên khí của nhân tộc tổn hao quá nhiều, yêu tộc chắc chắn sẽ thống trị Cửu Châu một lần nữa, cuộc sống của họ cũng sẽ tốt hơn nhiều.
"Bắc Việt Vương nhiều lần nói với ta để ta tham chiến.
Tạm thời xem tiểu tử ngươi như nhân mã mà ta phái ra, đi gặp hắn một chút, ngươi thấy sao?""Được, ngài ra lệnh một tiếng, ta đây lập tức nghe theo.
Nhưng phải có chút gì đó chứ?"Lý Thanh Sơn xoa tay hỏi.
"Tên này, đã được lợi còn đòi hỏi, trước đó còn muốn hỏi ý kiến ta, bây giờ lại đòi lợi ích rồi?""Chỉ là nói cho vui mà thôi, ta cũng biết ngài đây là thiên ý khó dò, chỉ có phù hộ, không có lợi ích!""Hiểu là tốt, còn không mau lấy Vụ Châu Phương Thốn Đồ ra!"Dưới sự trợ giúp của Đại Dung Thụ Vương, các ma quật ở Vụ Châu đều được đánh dấu, Lý Thanh Sơn còn biết được tình hình của từng nơi.
Ví dụ như có bao nhiêu ma tộc, thực lực đại khái ra sao, có ai đang trấn áp ở đó, vân vân.
Lý Thanh Sơn vui lòng nghe theo, vị lão thụ vương này cứ như một tổ hợp bao gồm vệ tinh gián điệp, máy phân tích và quy hoạch chiến lược.
Lý Thanh Sơn và Tiểu An bàn bạc một chút, cuối cùng quyết định giải quyết từ dễ đến khó.
Họ chọn một ma quật ở Nam Cương, lúc chuẩn bị xuất chinh thì bên tai lại vang lên giọng nói của Đại Dung Thụ Vương:"Đừng quên ta nợ ngươi một quả Dung Thụ, có rảnh thì tới Tham Thiên Thành lấy.
"Lý Thanh Sơn nhếch miệng cười một tiếng, hắn vỗ vào thân cây:"Chắc chắn không quên được.
"Trái Dung Thụ chính là quả trí tuệ trong truyền thuyết, nó chứa đựng kết tinh trí tuệ cả đời Đại Dung Thụ Vương.
Ăn nó có thể khai thông đầu óc, không làm nhiễu loạn tâm tính, có chút giống với Phượng Hoàng Truyền Thừa.
Lý Thanh Sơn từng ăn một trái, hiệu quả rất tốt, hơn nữa có còn rất hiếm bởi vì Đại Dung Thụ Vương muốn tạo ra một trái cũng vô cùng tốn sức.
Một nhánh cây này đã kết một trái, muốn kết trái thứ hai thì cần ít nhất là ngàn năm nữa.
Vậy nên chỉ có thể để Lý Thanh Sơn tới chỗ bản tôn để lấy.
Lý Thanh Sơn tới đây với mục đích hỏi ý kiến của Đại Dung Thụ Vương, quả trí tuệ này chẳng khác gì tặng không, xem như đã rất ưu ái hắn rồi.
Lý Thanh Sơn đi xuống Đại Dung Thụ, hắn không dừng lại lâu mà dẫn theo Tiểu An bay đi.
Vầng trăng tròn lơ lửng chiếu rọi núi hoang, ẩn hiện sau đám mây đỏ rực do ma khí hình thành, ánh trăng cũng bị nhuộm thành màu đỏ như máu.
Trên núi hoang có một ma trận cự thạch, trên những tảng đá lởm chởm được khắc ma văn kỳ bí, tạo thành từng vòng tròn đồng tâm san sát nhau.
Bên trong nó có một luồng ma khí bốc lên ngút trời, tạo thành một đám ma vân to lớn trên không trung.
Từ trên cao nhìn xuống, ma tộc trên núi hoang đông như kiến, lúc nha lúc nhúc.
Dưới sự chỉ huy của bọn ma tướng, ma tộc di chuyển những cây cột đá tới vị trí được chỉ định.
Theo từng cây cột đá được dựng lên, ma khí phun trào ngày càng nồng đậm, mù mịt tới nỗi ngăn chặn cả ánh trăng.
Dù tố chất cơ thể của ma tộc vượt xa người thường, nhưng công việc nặng nhọc này vẫn khiến họ thường xuyên phải than thở oán hận.
Họ không phải những thi quỷ cấp thấp trong ngạ quỷ đạo, họ cũng có cảm xúc vui buồn hờn giận.
Bộp!Một tiếng roi sắt xé gió vang lên, một tên giám sát ma tộc với bốn tay bốn chân trên thân vung roi sắt lên, hung hăng quất thẳng vào đầu một tên ma tộc lười biếng.
Đầu của tên kia vỡ toang, óc văng tung tóe, cả người lăn lông lốc xuống chân núi.
"Ai còn dám lười biếng thì đây chính là hậu quả.
Làm tiếp đi, còn đứng đó nhìn cái gì, không được ngừng tay!"Ma tộc giám sát lại vung roi sắt trong tay ra, hắn nhìn thoáng qua dưới núi để lộ nụ cười ác độc.
Thi thể ma tộc lười biếng lăn thẳng xuống chân núi, không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, thi thể bỗng nhiên nhảy lên một cái rồi chạy thẳng vào trong rừng rậm.
Trong rừng rậm đột nhiên xuất hiện từng đôi mắt đỏ rực, chít cha chít chít! Những bóng đen chạy xuyên qua tán cây, đuổi theo sát ma tộc vừa vùng dậy chạy trốn kia.