Hóa ra là một đám khỉ hoang, vốn dĩ chúng chỉ là những dã thú bình thường nhưng bây giờ lại vô cùng hung hãn.
Lông trên thân gần như đã rớt sạch để lộ ra cơ thể với bắp thịt cuồn cuộn, bàn tay cũng có thêm bộ nanh vuốt sắc nhọn.
Ma tộc đang chạy trốn trong rừng rậm đột nhiên hét lên một tiếng kêu thảm thiết.
Ma tộc giám sát lại cười khặc khặc rồi nói với vẻ hả hê:"Hừ, trong phạm vi trăm dặm xung quanh ma quật đều bị ma khí ảnh hưởng, không những là dã thú mà cả cây cối cũng bị ma hóa.
Chỉ dựa vào sức sống của cơ thể để chạy trốn thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Sức sống càng cao thì đau khổ phải chịu càng lớn!"Nhưng ngay khi một ma tướng liếc qua thì ma tộc giám sát vội vàng dừng cười, thầm nói trong lòng với vẻ oán hận:"Chẳng qua chỉ là ma tướng mà thôi, dù mạnh hơn ta một chút nhưng cũng chỉ là con tốt thí.
Ngay cả ma soái cũng đã chết mất mấy người, để xem ngươi đắc ý được tới bao giờ.
"Ma tộc giám sát bước qua một khe rãnh dài hẹp mà thẳng tắp, hắn không khỏi nghĩ tới kiếm quang ba ngày trước mình nhìn thấy, trong lòng không khỏi rùng mình.
Trên núi hoang này có vài chục cái khe rãnh như vậy, mỗi cây trụ đá đều được chặt đứt rất trơn nhẵn, công việc của đám ma tộc là chữa trị trận pháp cự thạch này.
Ở trung tâm trận pháp cự thạch, nơi khởi nguồn của luồng ma khí cuồn cuộn có một viên thịt màu đỏ tím khổng lồ kì dị, trên đó phủ đầy mạch máu.
Nó lơ lửng trong không trung, xung quanh còn có rất nhiều xúc tua, trên xúc tua mọc vô số gai nhọn.
Xung quanh là mười hai trụ đá, có mười hai ma soái đứng sừng sững ở trên đó không nhúc nhích, cứ như là tượng đá.
Ngước mắt nhìn lên, họ giống nhân loại như đúc, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện họ có bốn năm con mắt, còn có một đôi cánh thịt.
Họ mặc các loại trang phục kỳ dị có màu sắc khác nhau, để lộ vẻ u ám cổ quái.
Chỉ có một người nhìn có vẻ khôi ngô tuấn tú, nhưng thỉnh thoảng há miệng lại để lộ hàm răng đầy nanh, nụ cười đó khiến người ta không rét mà run.
Mặt trăng lúc ẩn lúc hiện, đám ma tộc làm việc hùng hục, đột nhiên viên thịt màu đỏ tím run lên một chút, xúc tu xung quanh duỗi ra thẳng tắp như đang dò xét điều gì đó, để lộ ý cảnh giác.
"Đại nhân!"Mấy tên ma soái bắt đầu chuyển động như một pho tượng đá sống lại, họ cung kính bái lạy viên thịt màu đỏ tím kia.
"Tên kiếm tu kia lại tới rồi, mau khởi động Thập Nhị Đô Thiên Ma Sát Trận, chuẩn bị nghênh chiến.
"Một vòng ý niệm vô hình truyền từ viên thị kia ra ngoài, đám ma tộc ngừng làm việc rồi vội vàng tụ lại trong trập pháp cự thạch ma quật.
Ma tộc giám sát vung roi sắt đánh bay mấy ma tộc ngăn cản trước mặt hắn rồi nhanh chân xông lên trước.
Mười hai cột đá dưới chân mười hai ma soái đột nhiên tỏa ra ma quang, phạm vi xung quanh cũng sáng lên.
Trong chớp mắt sáng rực một vùng trời, ma khí như có như không hóa thành một thành trì hùng vĩ.
"Lần này không biết có sống sót được không, kiếm tu kia còn mạnh hơn cả ma vương.
Ngay cả tên Thiên Tu Vương kia cũng bị tổn thất nặng nề trong lần đầu tiên giao tranh, chỉ có thể duy trì trạng thái ma hóa.
Những đại nhân kia vì dã tâm của mình mà ép chúng ta đi liều mạng, đúng là đáng chết!"Ma tộc giám sát thì thầm trong lòng, đột nhiên xung quanh vang lên một tiếng gió rít kỳ quái.
Bọn chúng còn chưa phản ứng lại kịp thì một đạo kiếm quang chém rách bầu trời bay thẳng tới đây, đánh vào thành trì do Thập Nhị Đô Thiên Ma Sát Trận biến ra.
Kiếm quang tỏa ra bốn phía, kiếm khí rung động.
Những nơi chúng đi qua, ma khí tản ra, cột đá vỡ nát.
Ma tộc bị kiếm khí quét qua là thị nát xương tan ngay lập tức.
Thiên Tu Vương điên cuồng vung vẩy xúc tu, quật về phía kiếm quang, đồng thời hắn còn tỏa ra từng vòng ma niệm vô hình, âm mưu quấy nhiễu tâm thần của đối thủ.
Nhưng kiếm tu kia nhân kiếm hợp nhất, ngay lúc xúc tu vươn ra thì kiếm quang kia chuyển hướng chặt đứt từng cây xúc tu.
Kiếm tâm đã trải qua muôn ngàn thử thách, không hề chịu ảnh hưởng một chút nào.
"Diệp Đoạn Hải, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ta san bằng Nam Hải Kiếm Các của ngươi, giết sạch tất cả người thân của ngươi, để ngươi tận mắt nhìn thấy họ đau đớn kêu rên đến chết!"Tiếng gầm gừ của Thiên Tu Vương át cả ma vân, ma khí run lên bần bật.
Kiếm tu kia chính là Diệp Đoạn Hải, chủ nhân Kiếm Các, hắn lạnh lùng chẳng nói chẳng rằng, cũng khinh thường trả lời Thiên Tu Vương này.
Nhưng một lúc sau hắn lại đành lui ra, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.
Dù nhìn bề ngoài thì có vẻ hắn đang ở thế thượng phong nhưng lại không thể tạo thành đả kích chí mạng đối với Thiên Tu Vương này.
Hơn nữa hắn còn chịu sự ảnh hưởng của Thập Nhị Đô Thiên Ma Sát Trận, muốn bước thêm vào trong đó còn khó hơn là bước trong bùn lầy, pháp lực trên người cũng tiêu hao rất nhanh, không thể đánh lâu.
Chỉ mới ở trong đó một lúc thôi mà Phân Hải Kiếm trong tay đã mất đi quang mang, nó đã bị ma khí ma huyết làm dơ bẩn, muốn rửa sạch nó sẽ tốn rất nhiều công sức.
Nhưng vẫn không thể để đó mặc kệ, nếu vậy nó sẽ dần chuyển hóa thành ma binh, sẽ ảnh hưởng tới kiếm tâm của hắn.