Diệp Đoạn Hải cũng có thể lựa chọn liều mạng, hoặc kêu gọi nhiều nhân thủ hơn tới vây công.
Nhưng một khi phát hiện nguy hiểm thì Thiên Tu Vương sẽ lui về Ma vực ngay lập tức, không có cách nào truy sát.
Mà những ma quật khác nhận được tin tức cũng sẽ vội vàng tiến công.
Vậy nên đây là một cuộc chiến tiêu hao.
Việc hắn có thể làm bây giờ chỉ là không ngừng tiêu hao sức lực của đối phương, khiến ma tộc không thể ổn định lại.
Cho tới một ngày bọn chúng không chịu được sự hao hụt này mà lui về ma vực.
Nhưng Diệp Đoạn Hải cũng hiểu rằng tỷ lệ này là rất nhỏ, nếu so sánh lần này với những lần ma tộc xâm lấn trong lịch sử thì đây chỉ mới là tiên phong thăm dò, thậm chí còn chưa thật sự tiến đánh chứ nói gì là tổng tiến công hay quyết chiến.
Diệp Đoạn Hải nghĩ tới đây thì không khỏi nhíu mày, đến cùng thế giới Cửu Châu này sẽ luân lạc tới tình trạng nào đây!Vào lúc này trong lòng hắn có cảm giác kỳ lạ, vội thu tay lại, một ngôi sao băng màu đỏ bay xẹt qua chân trời!"Cái kia là!"Diệp Đoạn Hải trở nên cảnh giác theo bản năng, kiếm Phân Hải trong tay khẽ run, trong lòng hắn hơi kinh ngạc:"Từ khi nào mà Vụ Châu có nhiều cao thủ có thể khiến ta cảm thấy bị uy hiếp như vậy!”Kiếm chủ tranh giết, thân là một vị đại kiếm tu có một kiếm tâm sáng rực, phán đoán nhạy bén về thực lực của người khác.
Mặc dù Vụ Châu không thiếu đại tu sĩ, đại yêu quái nhưng thật sự có thể uy hiếp đến hắn thì thật sự rất ít, cho dù không phải là đối thủ, cũng có thể thong dong tiến lùi.
Nhưng vào giờ phút này, hắn cảm giác được rõ ràng nếu như đối địch với ngôi “sao băng” này thì ngay cả chuyện này cũng không thể bảo đảm được.
Tốc độ rơi xuống của sao băng cực kỳ nhanh, mục tiêu chính là hướng của ngọn núi hoang kia.
Diệp Đoạn Hải mơ hồ cảm thấy ánh sáng này rất quen thuộc, lông mày hắn nhướng lên hỏi:“Là hắn!”Sao băng bay tới trước mặt, gió và lửa ầm ầm tản ra hiện ra một người đàn ông tuấn tú tóc đỏ mắt đỏ, đầu mọc hai chiếc sừng.
Trên người hắn khoác áo giáp ma màu đỏ tươi, thần binh Tu La được treo bên hông, hắn khép cánh phượng hoàng lại, chắp tay nói:“Diệp Các Chủ, đã lâu không gặp!”"Lý Thanh Sơn!"Diệp Đoạn Hải không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc, khen ngợi nói:"Ngươi không uổng phí hơn mười năm này nhỉ!”"Thời gian không chờ đợi một ai!"Lý Thanh Sơn đang muốn hàn huyên vài câu, thì yêu khí tỏa ra đã kinh động đến Thiên Tu Vương, kêu lên:“Ngươi có tâm ma! Ngươi cũng là ma nhân! Mau lại đây giúp ta một tay, chém chết tên kiếm tu này đi, ta có thứ tốt cho ngươi!”Lý Thanh Sơn lặng lẽ cười, lộ ra răng nanh sắc nhọn, quay đầu hỏi:"Quả cầu thịt huynh, ngươi có thể nói cụ thể cho ta nghe được không.
Rốt cuộc thứ tốt là cái gì?”Sự cảnh giác trong lòng Diệp Đoạn Hải càng sâu, hắn lặng lẽ nắm chặt kiếm Phân Hải, đồng thời cũng hoài nghi mục đích của Lý Thanh Sơn.
"Không được vô lễ, ta cũng là Thiên Tu Vương! Tiểu tử, ngươi muốn thứ tốt gì thì Ma Vực đều có thể cho ngươi.
Chờ đến khi đánh chiếm được thế giới này rồi, phong cho ngươi làm chủ của một châu cũng không thành vấn đề.
”Tu Thiên Vương dụ dỗ nói.
“Thật sao?”Lý Thanh Sơn động tâm hỏi.
“Thật!”Thiên Tu Vương vung vẩy xúc tu giống như nhân loại vung vẩy cánh tay để tăng thêm sức thuyết phục.
Nhưng trong lòng hắn lại âm thầm cười nhạo, những người ngoại vực này thật đúng là ngu xuẩn, không có ma tâm vậy mà lại tin tưởng người khác.
Diệp Đoạn Hải kéo Lý Thanh Sơn ra xa, nhắc nhở:"Lý Thanh Sơn, đừng có quên thân phận của ngươi!""Diệp Các Chủ yên tâm.
Ta chỉ muốn xem rốt cuộc bản thân đáng giá bao nhiêu thôi.
Nghe nói Ma Vực vì để lôi kéo tu sĩ của Cửu Châu mà đã lấy ra rất nhiều đồ tốt.
”Lý Thanh Sơn phất tay buông Diệp Đoạn Hải ra.
Hắn đi đến gần ma quật, đến tận biên giới mười hai trận Đô Thiên Ma Sát.
"Không sai, Ma Vực mở ra cánh cửa thuận lợi, độ chúng sinh thành ma, giống như loại người có tâm ma như ngươi có rất nhiều cơ duyên.
Chính bởi vì cái gọi là biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, cầm đồ đao lên đạp đất thành ma.
Ngươi không cần phải do dự nữa, nhanh chóng quy thuận Ma Vực đi.
Ta thấy ma tính của ngươi không kém, rất nhanh có thể trở thành Ma Vương, tương lai nói không chừng còn có thể ở trên ta, trở thành Ma Đế một phương!”Thiên Tu Vương nhìn thấy Lý Thanh Sơn động tâm rồi, càng cố gắng hết sức khuyên nhủ, ma niệm tỏa ra ân ẩn có một loại ma lực động lòng người.
“Nhưng ta không muốn làm chủ một châu, có thể yêu cầu thứ khác không?”Lý Thanh Sơn nghiêng đầu hỏi.
"Ngươi muốn cái gì?""Ừm, ví dụ như nói quả cầu thịt này!”Lý Thanh Sơn đưa tay chỉ thẳng vào bản tôn của Thiên Tu Vương.
“Ngươi nói cái gì!”Thiên Tu Vương cả giận nói.
"Hừ, ta thấy ngươi cũng luyến tiếc, thôi bỏ đi, vẫn là tự ta tới lấy đi!”Lý Thanh Sơn cười đến xán lạn, lập tức mở to hai mắt nhìn.
Hổ Yểm Ma Đồng!Phía sau hắn hiện ra một con Xích Hổ, cơ thể nó to lớn như núi cao như ẩn như hiện, chỉ có một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào Thiên Tu Vương.
Nó dùng dư quang đảo mắt qua, núi hoang thoáng trở nên yên tĩnh lại, nhóm yêu quái đều lộ ra vẻ kinh hãi khiếp sợ, ma tộc nhỏ yếu giống như bị vùi lấp trong cơn ác mộng.