Thiên Tu Vương cũng chấn động theo.
Sau một lúc lơ đãng hắn liền phục hồi tinh thần lại thì Lý Thanh Sơn đã biến mất tại chỗ, xuất hiện ở trung tâm của trận pháp.
Lý Thanh Sơn đứng trước ma quật, tay phải khẽ giơ lên, keng một tiếng, Hổ Nha ra khỏi vỏ!Trong phút chốc, ánh sáng dữ dội gào thét phá không, một đao chặt đứt ma khí ngất trời.
Diệp Đoạn Hải trong lòng cả kinh, tốc độ ngự kiếm của hắn cũng được coi là cao thủ ở trong đại tu sĩ, thế mà Lý Thanh Sơn lại hơn hắn một bậc, uy lực của một đao này đúng là kinh người.
"Chẳng qua cũng là mười hai trận Đô Thiên Ma Sát bị ta làm suy yếu đi rất nhiều nhưng cái này còn kinh khủng hơn.
Hắn còn chưa vượt qua ba lần thiên kiếp đâu!”Trong yêu tộc, tốc độ nhanh nhất dĩ nhiên là loài có lông vũ, mà phượng hoàng chính là thần trong các loài có lông vũ.
Lý Thanh Sơn đẩy phượng hoàng từ tầng thứ hai lên đến tầng thứ tư, tốc độ tăng lên vô cùng lớn.
Lý Thanh Sơn lại xoay người một cái, múa ra một vòng đao cương, chém ra đao thứ hai.
Đao cương có thể đạt đến, mười hai ma soái không kịp ma hóa đã bị đao cương nuốt mất, hóa thành bột mịn.
Dường qua trôi qua một hồi lâu sau, mười hai cột đá lớn đổ sụp xuống, mười hai trận Đô Thiên Ma Sát bị phá rồi!Ma vân trên bầu trời tiêu tan, một vầng trăng chiếu lên người Lý Thanh Sơn ánh sáng trong trẻo, mái tóc dài màu đỏ bay lên theo người chưa từng rũ xuống.
Diệp Đoạn Hải cuối cùng cũng yên lòng, Lý Thanh Sơn cũng không phải sẵn sàng góp sức cho ma tộc, nhưng mà đây mới là Lý Thanh Sơn trong trí nhớ của hắn.
Cho dù có lúc thực lực không mạnh cũng không chịu cúi đầu, huống chi là bây giờ.
Ma khí gần ma quật cực kỳ nồng đậm, cho dù là đại ma tu ở lại một lúc cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Lý Thanh Sơn hít sâu một hơi, ma khí cuồn cuộn chảy vào, chui vào trong tâm ma, áo giáp ma trên người càng trở nên chói sáng.
Trên người Lý Thanh Sơn không có bất kỳ bộ phận nào sợ yêu khí, ngưu ma hổ ma vốn là ma, phượng hoàng linh quy lại càng không sợ ma khí, “Trấn Ma Đồ Lục” chính là dùng ma khí làm nguồn tài nguyên.
Đối với tu sĩ mà nói, đây là sự quấy rầy và trở ngại lớn nhất, nhưng đối với hắn mà nói, đây ngược lại là một loại trợ lực.
Lý Thanh Sơn cúi đầu nhìn, Hổ Nha cắn nuốt máu tươi của mười hai ma soái, huyết quang lại tràn đầy thêm lần nữa.
Hắn khẽ lật cổ tay, lưỡi đao phản quang phóng lên trời cao, trực tiếp chỉ vào Thiên Tu Vương giữa không trung!"Ngươi cũng là yêu ma, vì sao phải làm tay sai của nhân loại, đối địch với Ma tộc ta?”Thiên Tu Vương chợt phát hiện bản thân vẫn luôn đáng giá thấp năng lực của Lý Thanh Sơn.
Hắn không cần vượt qua ba lần thiên kiếp mà bây giờ đã là một Ma Vương.
Thiên Tu Vương lại hy sinh hơn mười cái xúc tu mới có thể ngăn lại ánh đao.
"Khốn khiếp, đừng có coi ta cùng cấp bậc với ngươi!”Hổ Nha trong tay Lý Thanh Sơn thuận thế khôi phục lại huyết quang, trở nên khát máu như điên, đói khát khó nhịn.
Nó không quý hiếm giống như kiếm Phân Hải, nó căn bản không thèm để ý xem thứ mà bản thân đang hút lấy có phải là máu đen của ma tộc hay không, đối với Hổ Nha thì chỉ cần là máu đều được, không hề kén chọn chút nào.
"Đao tốt!"Lý Thanh Sơn khen ngợi một tiếng.
Mặc dù trước kia hắn đã sử dụng thanh Hổ Nha này không ít lần nhưng bình thường đều là thuyền ba lá, chém xong ba đao liền không còn nhiều tác dụng nữa, còn phải để hắn tiêu hao máu tươi.
Mãi cho đến lúc này, Hổ Nha mới được coi là thật sự phát huy được thần diệu của nó.
Đối với kẻ địch thân hình khổng lồ, sức khôi phục cường hãn, đây quả thực là đối tượng tốt nhất để thử đao.
Bên tai vang lên tiếng xé gió thê lương, xúc tu điên cuồng múa may giống như từng chiếc roi dài quất về phía Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cười ha ha, đứng yên không nhúc nhích.
Trăm đường đao cương tóe ra như trăm hoa hỗn loạn.
Xúc tu rơi vào trong giống như tiến vào trong cối xay thịt, bị xay nát bấy, ma huyết chảy xuống như trút nước, bị hút sạch sẽ giữa không khí.
Mỗi một đường đao cương trong lúc chặt đứt xúc tu đều hút ma huyết vào, giúp hắn có thể hồi sức trong nháy mắt.
Tốc độ vung đao còn nhanh hơn cả ngày thường, thoạt nhìn giống như trong lúc chém ra trăm đao, hơn nữa uy lực của mỗi đao đều mạnh hơn kiếm quang của Diệp Đoạn Hải.
Mặc dù xúc tu của Diệp Đoạn Hải tuy nhiều nhưng căn bản không thể tiến lại gần người hắn.
"Ha ha, quả nhiên ta vẫn nên dùng đao!”Trong đao pháp của Lý Thanh Sơn lúc đầu còn có dấu vết của kiếm đạo, nhưng dần dần đã biến mất hoàn toàn, phát ra tùy tâm, chuyển động theo họ, trôi chảy đầm đìa.
Diệp Đoạn Hải vừa khôi phục thực lực vừa khâm phục trong lòng.
Người này bình thường trông đã vô cùng dũng mãnh, lúc tranh giết lại càng lợi hại, trong lòng hắn chợt động, lên tiếng nhắc nhở:“Cẩn thận!”Thiên Tu Vương vẫn luôn trôi lơ lửng không nhúc nhích trong không trung đột nhiên dùng tốc độ không tương xứng với thân hình khổng lồ của hắn đập thẳng vào đầu của Lý Thanh Sơn.
Trên quả cầu thịt mở ra một con mắt to lớn tràn đầy huyết sắc, xen lẫn với ma văn quỷ dị nhìn chăm chú vào Lý Thanh Sơn, toát ra ma niệm mãnh liệt.