Ngân Long Vương treo lơ lửng tựa như một thanh thần kiếm ở phía chân trời, Bắc Việt Vương trẻ tuổi tuấn tú thì đứng chắp tay, quan sát ma quật ở phía dưới.
Hắn cười khẽ, có vẻ tâm trạng không tệ.
Lần này lại trấn áp được một ma quật, còn giữ lại được một vị ma vương, chỉ cần đánh cho vị ma đế đang ở trong ma vực kia một cú đau đớn thì hắn sẽ phải cân nhắc về mục tiêu xâm lược lần nữa.
Dù sao thì thế giới này cũng đã chống lại những lần ma vực xâm lấn trong một thời gian dài rồi.
Mà nguyên nhân chủ yếu khiến hắn tâm trạng hắn không tệ là việc ổn định Nam Cương, không thể không nói, Lý Thanh Sơn lại khiến hắn phải nhìn với ánh mắt khác xưa lần nữa.
Không ngờ Lý Thanh Sơn có thể thuyết phục Cộng Uyên hợp tác cùng, gần như càn quét tất cả ma quật ở Nam Cương, nghe nói còn giết vài vị ma vương, không hổ danh là Nam Cương vương.
So với những chiến tích này thì hắn càng vui hơn vì thông điệp đằng sau nó, bởi lẽ việc nữ vương giao nhân Cộng Uyên ra tay tượng trưng cho việc Nam Hải yên bình.
Lý Thanh Sơn cũng không còn là mối uy hiếp tiềm tàng, nếu như Thiên Long thiền viện biết hắn giúp mình ân tình lớn như vậy thì chỉ sợ sẽ hối hận về việc để hắn đến Nam Cương.
Mà ở phía sau Lý Thanh Sơn còn có bóng dáng của một vị đại yêu vương ở Vụ Châu, qua Lý Thanh Sơn thì hắn cũng loáng thoáng thấy được thái độ của vị kia, nếu được vị đó giúp đỡ thì mức độ uy hiếp của ma tai sẽ giảm đi nhiều.
Đúng vào lúc này, hắn bỗng xoay người, nói với một cây đa nho nhỏ ở trên bàn sách:“Đạo hữu có gì chỉ bảo sao?”“Nhờ ngươi đi cứu một người.
”“Ai cơ?”“Lý Thanh Sơn.
”“Lý Thanh Sơn, ngươi nghĩ ra rồi sao?”Cộng Uyên không nhịn được mà hỏi, trong giọng nói không hề có vẻ buồn bực và tuyệt vọng vì rơi vào tử địa, mà càng giống như một thê tử lạnh lùng đang oán trách trượng phu vô dụng, thế mà lại bị lạc đường khi đang đi du lịch.
“Ngươi vội cái gì? Không phải ta đang suy nghĩ hay sao, đừng làm phiền ta!”Lý Thanh Sơn cũng thiếu kiên nhẫn, một tay chống cằm, cau mày suy nghĩ.
“Ta thấy ngươi còn lâu mới nghĩ ra được, vậy mà vừa nãy ta suýt đã tin ngươi, sớm biết như vậy thì chẳng bằng ta cứ liều mạng với họ.
”“Ta đã nói từ trước rồi, ngươi đừng hòng chết ở trước mặt ta, thành thật ở lại đây, không phải ngươi nói muốn nhặt xác cho ta sao?”“Hừ, ta thấy phía trước hay phía sau cũng có gì khác nhau đâu.
”Cộng Uyên cười gằn, nói.
“Vậy ngươi thích phía trước hay là phía sau?”Lý Thanh Sơn nở nụ cười dâm đãng, tay tự động vòng qua eo nàng rồi tuột xuống, chẳng qua lập tức cứng đờ vì ánh mắt lạnh lẽo của nàng, nên đành ngượng ngùng thu tay về, sờ sờ mũi rồi nói:“Được rồi, ta chỉ muốn hóa giải bầu không khí căng thẳng thôi mà.
”Cộng Uyên bất đắc dĩ lườm một cái, từ khi bị nhốt đến hiện tại, họ có căng thẳng bao giờ đâu.
Đúng là nàng có hơi sốt sắng, nhưng đó cũng là vì do gia hỏa này sơ ý bất cẩn, dường như coi việc sống chết không phải chuyện lớn gì.
“Lý Thanh Sơn, ngươi sắp hại chết ta rồi, có thể tôn trọng ta đôi chút hay không hả?”Lý Thanh Sơn nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi cười nói:“Cộng Uyên, không thể!”“Chẳng bằng hiện tại ta đồng quy vu tận với ngươi luôn!”Cộng Uyên nghiến chặt răng.
“Chờ đã, ta nghĩ ra rồi.
”Lý Thanh Sơn lấy Tu La trận ra rồi cười hỏi:“Giữa Tu La đạo và Ma Vực thì ngươi thích cái nào hơn?”“Đều không thích.
”Lý Thanh Sơn nhún vai một cái, tiến vào trong Tu La trận, Cộng Uyên cảm thấy toàn thân thả lỏng, cuối cùng cũng không cần sát chặt bên hắn, nhưng nhìn bốn phía tối tăm vô ngần thì lại cảm thấy hơi trống trải, dần khôi phục vẻ lạnh lùng.
Chỉ chốc lát sau, Lý Thanh Sơn lại đi ra khỏi Tu La trận, ôm lấy cái eo dẻo dai của nàng không chút không khí rồi ôm chặt nàng vào trong ngực, trông có vẻ rất quen thuộc.
“Được rồi, ngươi chẳng tới được cái nào đâu.
”Vốn tưởng có thể đi về Tu La đạo từ vòng xoáy đỏ ngòm trong Tu La trận, có thể coi nó như đường lui cuối cùng, nhưng vừa đi vào nhìn thì trong vòng xoáy màu đỏ cũng chỉ có một vùng tối tăm.
Vị kia thật sự đã tách rời hư không xung quanh hắn cực kỳ triệt để, ngay cả Tu La trận cũng không thể dẫn tới Tu La đạo.
“Ta biết mà.
”Cộng Uyên nói với giọng điệu khinh thường, sau đó điều chỉnh một tư thế thoải mái.
“Hình như lớn hơn rồi.
”Lý Thanh Sơn nghiêm túc nói, xuyên qua vạt áo mở rộng của nàng, hắn có thể thấy được một vùng trắng lóa như tuyết cùng với cái khe sâu thẳm ở giữa.
Dù không phải lần đầu tiên cảm nhận nhưng cảm giác mát mẻ đẫy đà chỉ cách lớp giao tiêu mỏng manh kia vẫn rất không tệ.
Cộng Uyên nhìn chằm chằm đầy lạnh lùng.
“Được rồi, được rồi, ta không thèm đếm xỉa đến bầu không khí căng thẳng này nữa.
”Lý Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói:“Kế trước mắt chỉ có như thế.
Uyên Nhi, chuẩn bị tốt để làm phu nhân yêu vương chưa?”Cộng Uyên đang muốn bác bỏ thì đã thấy vẻ mặt của hắn thay đổi, hơi ngẩng đầu ngước nhìn lên rồi cười than thở:“Đường phải đi còn rất dài, hiện tại vẫn chưa thể chết ở đây!”Ánh mắt nàng như thể vượt qua hắc ám vô ngần mà đến một nơi cực kỳ xa xôi, tựa như ếch xanh nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao, như hài tử theo đuổi mộng đẹp, tuy nhỏ bé như vậy nhưng cũng rất cố chấp.