Lý Thanh Sơn từ bỏ Ma Vực rộng lớn, cho dù là toàn bộ Cửu Châu thì cũng không thể sánh bằng, vừa nói vừa cười vừa lập ra ước hẹn năm trăm năm với một vị thần linh.
Cho dù năm trăm năm sau hắn thật sự thất bại thì cũng là một trong số ít đại nhân vật ở Ma Vực, ra lệnh một tiếng đã đủ quyết định vận mệnh của một thế giới.
So sánh ra thì mối thù giữa Vụ Châu và Thanh Châu chẳng đáng nhắc tới, cũng khá giống tranh cãi về sừng ốc sên.
Bởi vậy nên hắn càng khâm phục trí tuệ và ánh mắt của Đại Dung Thụ Vương, vốn dĩ còn không hiểu tại sao Đại Dung Thụ Vương lại nhìn một tiểu tử hậu sinh bằng con mắt khác như vậy, thậm chí còn xưng hô đạo hữu.
Bây giờ nhìn lại thì quả thực là vô cùng có ích.
Lý Thanh Sơn ngủ say không tỉnh, tuy rằng Tiểu An thoáng thay đổi phương thức tu hành, nhưng vẫn yên tĩnh lạnh lùng, không nói quá nhiều với người ngoài.
Lý do nàng leo lên “Ngân Long vương” cũng chỉ là để đối phó tình hình, không muốn vì vấn đề thái độ mà rước lấy phiền phức không đáng có.
Bắc Việt Vương thấy tâm trạng người ta còn chưa bình phục thì không giao lưu tâm sự quá nhiều, không phải do tâm tính tu vi của họ không đủ, mà do họ kinh hãi như ếch ngồi đáy giếng nhìn thấy thế giới ở bên ngoài, lại có thêm một phen thể ngộ trên con đường tu hành của mình.
“Các ngươi muốn đi đâu? Ta đưa các ngươi đi một đoạn đường!”“Cảm ơn, Hỏa Dung sơn.
”Tiểu An lẳng lặng nói, nhưng lại có một vài suy nghĩ hiện lên:“Đây chính là kẻ thù to lớn nhất của Sở vương phủ, không biết một chiêu kiếm của ta có thể khiến hắn ngã xuống hay không?”Lúc trước nàng sẽ không bao giờ có suy nghĩ như vậy, thậm chí đối với nàng thì Bắc Việt Vương và Sở Liệt vương chẳng có gì khác nhau.
Tuy nhiên hiện tại lại có sự biến đổi về căn bản, những ký ức và trải nghiệm năm xưa không còn là thứ vô nghĩa nữa, nhưng nàng cũng không biết đến cùng là tốt hay xấu, là nơi theo con đường Bạch Cốt Bồ Tát từng đi qua, hay là tu sai phương hướng trong Chu Nhan Bạch Cốt Đạo, tất cả đều cần thời gian để chứng minh.
Đương nhiên, cũng chỉ là muốn nghĩ mà thôi, chứ nàng chắc chắn sẽ không mang an nguy của Lý Thanh Sơn ra mạo hiểm, cũng không cho rằng mình cần tham gia vào trong mối ân oán này.
Lúc này, Tu La trận ở trong ngực Lý Thanh Sơn rung rung một trận, hóa ra là Cộng Uyên ở trong đò chờ lâu đến sốt ruột.
Tiểu An mở Tu La trận rồi thả Cộng Uyên ra.
Tất nhiên Cộng Uyên đã xử lý dung nhan cho tốt, khôi phục điệu bộ lạnh lẽo kiêu ngạo, đôi mắt màu lam thẫm liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn thật sâu rồi lập tức chuyển hướng, sau đó lại chào hỏi từng người trong đám Bắc Việt Vương.
Tuy nàng ở trong Tu La trận nhưng vẫn để cho Ân Tinh dò xét tình trạng bên ngoài, nên nàng cũng hiểu rõ mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Thậm chí còn hiểu rõ những chuyện mà đám người Bắc Việt Vương không biết, ví dụ như ý chí nào đó trong Tu La đạo đã từng mời Lý Thanh Sơn gia nhập.
Dạ Vị Ương nhìn Cộng Uyên với ý tứ sâu xa, cười nói:“Ánh mắt của muội muội thật tốt, câu về tay được một chàng rể kim quy!”Cộng Uyên lạnh lùng liếc mắt lườm Dạ Vị Ương, sau đó nói với Tiểu An một câu:“Nếu hắn tỉnh thì bảo hắn đến Nam Hải một chuyến.
”Sau đó nàng cũng rời khỏi Ngân Long vương, thậm chí còn không thu hồi lại chiếc Thâm Uyên Chi Tâm kia.
“Ngân Long vương” dừng lại trên bầu trời Hỏa Dung sơn, Tiểu An ôm Lý Thanh Sơn mà cáo từ với họ.
Bắc Việt Vương nói:“Nếu Thanh Sơn đạo hữu tỉnh lại thì cũng mới hắn đến Vụ Đô thành uống một chén.
”Sau đó Ảnh Hậu cũng gửi lời mời tới.
Diệp Đoạn Hải cũng lên tiếng, nhưng không mời Lý Thanh Sơn mà là Tiểu An:“Ta chưa từng thấy kiếm đạo của đạo hữu, nếu có cơ hội thì còn muốn thỉnh giáo một, hai.
”“Ta sẽ truyền đạt lại hết, chỉ là mong Diệp các chủ thứ lỗi, ta cũng không phải kiếm tu nên không thể chỉ giáo.
”Diệp Đoạn Hải cũng không nhiều lời nữa, kiếm đạo vốn bí mật không truyền ra ngoài, hắn cũng chỉ là thấy hàng mà sáng mắt nên mới nhịn không được mà hỏi một câu, nếu không được thì cũng dễ hiểu, cũng không thể nói là không vui.
Lại nói giờ đứng ở trước mặt nàng mà hắn còn chẳng có lấy một chút tự tin sẽ giành được phần thắng, cho dù không vui thì có thể làm gì đây?Tiểu An gật đầu từ biệt rồi ôm Lý Thanh Sơn đáp xuống Thần Mộc Ngô Đồng ở trên ngọn núi chính Hỏa Dung sơn, sau đó tiến vào trong tổ phượng.
Một thân ảnh nho nhỏ lập tức xông lên, ôm chặt lấy Lý Thanh Sơn mà khóc nức nở:“Đại phụ thân, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi, ngươi dẫn ta đi đi, ta không ở lại nơi này được nữa, nhị phụ thân thật sự không phải người mà! Đại phụ thân, ngươi đừng chết nhé, ngươi chết rồi thì ta biết phải làm sao!”“Lý Phượng Nguyên!”Phượng Tê Ngô gầm lên đầy giận dữ rồi xách cái cổ của tiểu phượng hoàng lên, phong thái quân tử trên người đã bị phai mờ gần hết rồi, sau khi trải qua quãng thời gian khổ cực giáo dục này thì hắn mới nhận ra trứng phượng hoàng đáng yêu nhường nào.
"Chương 1588: Phản Xạ
Lúc trước khi Lý Thanh Sơn còn ở đây thì chỉ cần nghe được một câu không đúng đã trực tiếp tung một cước, dù sao sức sống của hài tử này cũng kinh người, vết thương nhỏ bình thường chẳng tính là gì.
Phượng Tê Ngô còn cảm thấy cách giáo dục này quá thô bạo, thường xuyên ngăn cản Lý Thanh Sơn, nhưng hiện tại hắn cũng sắp không nhịn nổi mà muốn ra tay rồi.
Mọi người đều nói “gấu con” khó dạy dỗ, nhưng một “phượng con” có sức mạnh to lớn và đầu óc thông minh thực sự là ác mộng của phụ thân.
Mà hắn không biết rằng tiểu phượng hoàng thà rằng chịu mấy cước của Lý Thanh Sơn chứ cũng không muốn nghe Phượng Tê Ngô thao thao bất tuyệt, nên lúc này vừa gặp đã xúc động rớt nước mắt.
- Giải thích, “Gấu con” với nghĩa bóng chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, còn “phượng con” là nghĩa đen chỉ Lý Phượng Nguyên.
Hết giải thích.
Phượng Tê Ngô thấy Lý Thanh Sơn thì như nhìn thấy khổ chủ:“Lý Thanh Sơn, đều do ngươi, ngươi đừng giả bộ ngủ nữa! Ồ, luồng khí tức này, ngươi độ kiếp rồi?!”“Ồn ào quá!”Lý Thanh Sơn lẩm bẩm, hai tay đấm mạnh ra ngoài.
“Ui da!”Lý Phượng Nguyên còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng gì đã bay ngược ra ngoài, đập mạnh lên vách tường, cơ thể run rẩy liên tục.
Phượng Tê Ngô thay đổi sắc mặt, vung tay áo lên đỡ, một luồng sức mạnh cực lớn không thể nào chống đỡ được truyền đến, bên trong đó còn ẩn chứa lực chấn động huyền diệu, hắn phải lui liên tục ra sau vài chục bước mới dùng lại được, lại ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Sơn, hắn ta vẫn chưa từng mở mắt ra, giống như vẫn còn đang ngủ say, trong lòng vô cùng nghi ngờ thắc mắc, rốt cuộc thì hắn ngủ thật hay đang giả vờ ngủ, nếu như chỉ là ra tay theo bản năng trong lúc mơ ngủ mà đã có được uy lực như thế thì quá kinh khủng rồi.
Trước kia hắn ta cũng coi như là đã đánh giá cao Lý Thanh Sơn, không đối xử với hắn như những yêu soái bình thường, nhưng tuy rằng hắn ta cảm thấy Lý Thanh Sơn có tương lai sáng lạn, nhưng nếu như muốn ngồi ngang hàng với hắn ta thì ít nhất cũng cần một trăm hay tám mươi năm, không ngờ chỉ mới mấy tháng không gặp, vậy mà hắn đã độ kiếp trở thành yêu vương, hơn nữa vừa ra tay đã làm cho hắn ta khiếp sợ.
“Các ngươi đừng làm ồn phiền đến hắn, để hắn nghỉ ngơi đi!”Tiểu An đỡ Lý Thanh Sơn để hắn nằm thẳng xuống, gối đầu lên đùi nàng.
Ánh lửa đột nhiên lóe lên, Lý Phượng Nguyên lau máu tươi trên khóe miệng, lại nhào lên, hắn có được huyết mạch phượng hoàng tinh thuần nhất, lực sinh mệnh và khả năng khôi phục của hắn còn hơn cả bán yêu vương, kêu lên:“Đại phụ thân, ngươi mạnh quá, nhị phụ thân cũng không phải là đối thủ của ngươi, không còn ai có thể cản được ngươi nữa rồi.
” Tiếng nói đột nhiên im bặt, một bàn tay trắng nõn bóp chặt lấy cổ hắn, làm hắn trôi lơ lửng trên không trung, lại từ từ siết chặt lại.
Dưới ánh nhìn chằm chú của đôi mắt linh hoạt kỳ ảo kia, vẻ mặt của tiểu phương hoàng giống như nhìn thấy quỷ, liều mạng giãy giụa.
“Ngươi cũng độ kiếp rồi? Mau buông hắn ra!”Phượng Tê Ngô giật mình hoảng sợ, tuy rằng tiểu phượng hoàng chỉ đạt đến cảnh giới yêu soái, nhưng lại có được sức mạnh cực lớn, trong khoảng thời gian được hắn ta dạy dỗ, thực lực đã mạnh đến không hề thua kém yêu vương, nhất là về phương diện tốc độ, vậy mà lại bị khống chế trong vòng một chiêu, không thể nào phản kháng được.
Hơn nữa Tiểu An không lộ ra bất cứ dấu hiệu nào đã ra tay, không ngờ lại làm cho hắn ta có cảm giác khó có thể nắm bắt, vẻ mặt của nàng vào lúc này đến cả hắn ta cũng cảm thấy lành lạnh.
“Suỵt.
”Tiểu An dựng thẳng ngón trỏ đặt bên môi, Lý Phượng Nguyên liều mạng gật đầu, nàng mới chịu buông tay ra.
Lý Phượng Nguyên lập tức trốn ra xa xa, tránh ở phía sau lưng Phượng Tê Ngô, có một khoảnh khắc nào đó, Phượng Tê Ngô cảm thấy cách giáo dục như thế này cũng không phải là không thể áp dụng, nhưng lại lập tức quăng suy nghĩ này ra sau đầu, hỏi:“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”“Chờ hắn tỉnh lại rồi nói tiếp!”“Vậy được rồi! Để ta đánh cho hắn một khúc đàn vậy.
”Phượng Tê Ngô vung tay áo, trên bàn cầm có đủ loại cầm dao, lư hương phun ra làn khói nhẹ, hắn ta ngồi quỳ đánh đàn, tiếng đàn du dương.
Nghe được tiếng đàn này, vẻ mặt Lý Thanh Sơn lại càng thêm yên bình, dường như toàn bộ thần mộc ngô đồng đều biến thành một cây đàn, cành lá lắc lư, tiếng đàn vang vọng.
Tiểu An gật đầu cảm ơn Phượng Tê Ngô, quả nhiên ổ phượng hoàng này chính là nơi nghỉ ngơi tốt nhất, có thể làm Lý Thanh Sơn ngủ ngon, nhanh chóng khôi phục.
Lý Thanh Sơn ngủ một giấc hơn nửa tháng, mơ một giấc mơ thật dài, trong mộng thay đổi rối loạn, đã có đoạn thời gian lãng phí ở kiếp trước, cũng có những lúc phấn đấu ở kiếp này, kẻ địch bạn bè tình nhân lần lượt xuất hiện rồi lại biến mất.
Cuối cùng là một đám ma vương vây xung quanh, vặn vẹo dung hợp tạo thành cái đầu lâu với nụ cười quái dị của Cùng Kỳ, liên tục lặp đi lặp lại nói “năm trăm năm.
năm trăm năm.
năm trăm năm.
”Bối cảnh của giấc mơ lại là con sông hư không dài uốn lượn, đầu lâu càng lúc càng lớn, giống như muốn nuốt chửng lấy hắn.
Hắn nhíu mày, cắn chặt răng, giống như rơi vào ác mộng, cảm giác còn khó khăn sốt ruột hơn cả lúc bị Long Vương Mặc Hải đuổi giết.
Ầm.
ầm, hình ảnh vỡ vụn!Một bóng dáng hùng hồn không hề quay đầu lại nói:“Không, là một vạn năm!”"