“Đúng vậy, một vạn năm!”Lý Thanh Sơn mỉm cười lẩm bẩm tự nói chuyện một mình, bóng dáng kia dần dần đi xa, chìm vào trong bóng tối, hắn mơ màng buồn ngủ tỉnh lại, nghe thấy có người nói nhỏ:“Nhị phụ thân, Đại phụ thân đang nói một vạn năm gì thế?”“Đó là công sức nỗ lực mà ta đã trả giá cho người, sau này ngươi phải nghe lời ta, biết chưa?”Phượng Tê Ngô chưa bao giờ quên việc giáo dục.
“Ồ!”Lý Phượng Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, đảo mắt, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn ngáp dài, vươn vai ngồi dậy, vươn tay đỡ trán, cảm giác còn hơi đau đầu, toàn thân vẫn vô cùng mỏi mệt, vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn.
Chiến đấu hăng hái mấy tháng liên tục, càn quét ma quật, sau đó lại bị nhốt bên trong Thập Nhị Tôn Thiên Ma Sát Trận, lại tiến vào ma quật, vượt qua lần thiên kiếp thứ ba, đối kháng với bảy đại ma vương, sau đó lại bị đuổi giết, cuối cùng còn phải đối mặt với ma thần.
Một đống chuyện như thế này, các đại tu sĩ bình thường chỉ cần trải qua một chuyện cũng đã cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, mà hắn lại đều phải trải qua hết một lượt.
Tuy rằng ở bên trong chiến đấu, hắn sẽ không bao giờ thiếu chiến ý, nhưng mà chiến đấu xong thì hắn cũng khó tránh khỏi cảm thấy rả rời.
“Đại phụ thân, ngươi tỉnh rồi!”Lý Phượng Nguyên vô cùng cẩn thận liếc nhìn Tiểu An, ngoan ngoãn lễ phép hỏi thăm.
“Tiểu tử thúi, mấy tháng không gặp, sao lại không nhiệt tình nữa rồi? Đừng có học hư như nhị phụ thân của ngươi.
”Lý Thanh Sơn vươn bàn tay to lên bắt, túm Lý Phượng Nguyên kéo vào trong lòng.
“Ta nhiệt tình một chút là đã bị ngươi đánh bay ngay, dừng lại, sắp đứt ra rồi!”Lý Phượng Nguyên cảm giác xương cốt toàn thân ở trong tay Lý Thanh Sơn đều đang kêu lên răng rắc.
“Có sao? Sao ta không nhớ nhỉ!”Lý Thanh Sơn gãi đầu cười to nói:“Nhưng mà cha đánh con là chuyện đương nhiên, trong đó cũng bao hàm tình thương bao la của cha!”Gương mặt nhỏ của Lý Phượng Nguyên hơi vặn vẹo, giống như muốn nôn mửa.
“Sao nào, ngươi còn không phục sao?”Lý Thanh Sơn trợn trừng mắt, tay lại càng siết chặt hơn một chút, Lý Phượng Nguyên lập tức nói:“Phục phục phục, Đại phụ thân anh minh thần võ, đánh ta cũng là có lý, sao ta lại dám không phục chứ!”Phượng Tê Ngô thở dài, tại sao trên đời lại có một con phượng hoàng hèn đến mức này chứ, hơn nữa rõ ràng là đang chịu bạo lực, lại lộ ra vẻ vô cùng thích thú, thật sự không biết nên nói cái gì.
“Không ngờ ngươi lại vượt qua lần thiên kiếp thứ ba nhanh như thế, ta vẫn là quá xem thường ngươi rồi.
”“Lão nhị à!”Lý Thanh Sơn cười đắc ý, Lý Phượng Nguyên lập tức đã hiểu, cười hì hì không ngừng.
“Câm miệng!”Nói nói cười cười xong, Lý Thanh Sơn lập tức kể lại những gì hắn trải qua, không hề giấu giếm Phượng Tê Ngô và tiểu phượng hoàng chuyện gì, chỉ giấu đi một vài chi tiết liên quan mật thiết đến bí mật của bản thân, chẳng hạn như Chu Nhan Bạch Cốt Đạo của Tiểu An.
Tiểu phượng hoàng ôm vai hắn, ngồi nghe mà mặt mày hớn hở, ước gì bản thân cũng có thể đích thân trải nghiệm, đi chinh chiến cùng với Lý Thanh Sơn.
“Cùng Kỳ!”Phượng Tê Ngô vô cùng kinh ngạc, đến cảnh giới giống như hắn ta thì mới có thể cảm nhận sâu sắc được một vị thần chân chính rốt cuộc ý nghĩa cho điều gì.
Lý Thanh Sơn càn quét quần ma không ngờ lại là cái bẫy mà tà thần Cùng Kỳ bày ra, đến cuối cùng còn trực tiếp để hóa thân giáng lâm, mời Lý Thanh Sơn đi đến ma vực.
Nếu không phải hắn ta biết Lý Thanh Sơn không phải loại người thích ăn nói lung tung, Phượng Tê Ngô thật sự phải nghi ngờ có phải hắn còn ngủ mơ chưa tỉnh lại hay là đang bịa chuyện cổ tích dỗ con nít hay không, chuyện này thật sự không thể nào tưởng tượng được.
“Đúng vậy, chính là cái thứ đó, đúng là ăn no rửng mỡ, sao lại có thần nhàm chán đến mức này chứ, cũng may là hắn cũng đủ nhàm chán, ta vốn dĩ còn tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ hắn lại chỉ ước hẹn thời gian năm trăm năm.
”Lý Thanh Sơn vô cùng may mắn nói, tình hình lúc đó thật sự đã là tử cục, cho dù trạng thái của hắn là tốt nhất, lại hợp tác với Tiểu An thì cũng không có bất cứ phần thắng nào.
“Thanh Sơn à, chỉ sợ ngươi lại bị hắn lừa nữa rồi!”“Ta biết, năm trăm năm thật sự quá ngắn, nhưng mà cũng chưa chắc là không có cơ hội.
”Lý Thanh Sơn không hề kinh ngạc chút nào, nếu đối với những người tu hành bình thường mà nói, lần cá cược này còn chưa bắt đầu thì cũng đã có thể kết luận sẽ thất bại, hoàn toàn không có bất cứ khả năng chiến thắng nào, nhưng mà hắn tự tin rằng bản thân không phải là người “bình thường”.
“Vấn đề là thời gian năm trăm năm này rốt cuộc được tính như thế nào?”Phượng Tê Ngô khoanh tay lắc đầu.
“Tính như thế nào là sao?”Lý Thanh Sơn không hiểu được, không lẽ còn có cách tính thời gian nào khác sao? Không phải tính tới tính lui đều là dài bao nhiêu đó thôi sao.
“Quả nhiên ngươi không biết, năm trăm năm của ngươi và năm trăm năm của Cùng Kỳ là khác nhau.
”“Có gì khác chứ?”Lý Thanh Sơn cảm thấy có chút bất an.
“Không lẽ ngươi chưa từng nghe qua câu nói “trên trời một ngày bằng một năm dưới đất” sao?”Lý Thanh Sơn lập tức tỉnh táo lại, sắc mặt lập tức thay đổi:“Ý của ngươi là.
”