Lý Thanh Sơn kinh ngạc nhìn An, cảm giác mơ hồ lúc nãy đã trở nên vô cùng rõ ràng, nàng thật sự đã thay đổi! Nếu là Tiểu An của trước kia sẽ không bao giờ làm những việc thừa thãi như vậy, chứ đừng nói đến việc quan tâm đến những thù oán và vướng mắc của người khác, nếu Nam Hải Thần Ni trên trời có linh thiêng thì chắc chắn sẽ có thể thanh thản mà nở nụ cười!Đại Dung Thụ Vương trầm mặc một lúc rồi đột nhiên thở dài một hơi, viền mắt hơi ướt át, trên mặt hiện lên một tia nhẹ nhõm rồi tươi cười: “Tiểu An đạo hữu, cám ơn ngươi đã chỉ giáo, bây giờ ngươi có thể giúp ta thêm lần nữa được không?”Đại Dung Thụ Vương phất tay áo rồi cúi người thật sâu trước mặt Tiểu An, chòm râu dài rũ xuống tận dưới đất….
Lý Thanh Sơn kinh ngạc, trên đời này người như thế nào mới có thể nhận được cái cúi đầu này của Đại Dung Thụ Vương?Và Tiểu An bình thản đón nhận, chẳng màng phất tay áo.
“Tiền bối không cần khách sáo, đây không phải là đang giúp ngươi đâu!”“Này, nha đầu, như vậy không tốt đâu!”Lý Thanh Sơn càng thêm kinh ngạc, dù trước đây Tiểu an rất vô tình, nhưng nói về phương diện lễ nghĩa thì không chê vào đâu được, ngay cả Phượng Tê Ngô cũng phải ngưỡng mộ, nếu là Tiểu An của quá khứ thì nàng sẽ không bao giờ tỏ ra lỗ mãng như vậy.
Tiểu An” ừ” một tiếng, nhưng lại lộ vẻ không phục.
“Thanh Sơn, ngươi không cần nhiều lời, cái này là do ta tự chuốc lấy.
”Đại Dung Thụ Vương vẫy tay với Lý Thanh Sơn, cười khổ nói.
Tiểu An liếc nhìn Lý Thanh Sơn, xem hắn sẽ nói gì tiếp theo.
Lý Thanh Sơn nhún vai, khoát khoát tay:“Được rồi, được rồi!”Chuỗi tràng hạt trên cổ tay Tiểu An đã biến thành đầu lâu, nó há miệng rồi phun ra một luồng Tam Muội Bạch Cốt Hỏa âm thầm thiêu đốt.
Mái tóc nàng bồng bềnh như rong biển, trong đôi mắt nhạy bén lóe lên hai tia sáng màu vàng, nàng thấp giọng nói: “Chu Nhan Bạch Cốt, sống chết luân hồi!”Dường như những hư ảo hiện lên trong Tam Muội Bạch Cốt Hỏa dần dẫn đã biến thành thật, bóng người thấp thoáng hiện ra, hai mắt nhắm chặt, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Lý Thanh Sơn trợn to hai mắt: “Còn có thể như thế này sao!”Tiểu An nói:”“Một đao này của ta không đủ để cắt đứt hoàn toàn cơ hội sống của nàng, nhưng do tâm thần của nàng ta đang rất loạn, tẩu hỏa nhập ma, nếu như cứ mặc kệ không quan tâm thì chắc chắn sẽ chết.
”“Vì vậy kiếm của ngươi ngược lại đã cứu nàng ấy?”Lý Thanh Sơn cảm thấy rất khó tin, hôm nay Tiểu An thật sự đã mang lại cho hắn nhiều điều bất ngờ.
Nếu Bạch Cốt có thể hóa thành Chu Nhan, thì một thanh kiếm giết người cũng có thể cứu người.
Tiểu An mặc quần áo trắng thướt tha, trong sự ung dung của nàng lại có chút từ bi, ẩn sâu trong con người đó là vẻ đẹp tâm hồn nghiêng nước nghiêng thành.
Sau khi đã cân bằng được Phật và ma, nàng đã có sự hiểu biết mới mẻ về “Chu Nhan Bạch Cốt Đạo”, dù không biết đó có phải là con đường đúng đắn hay không, nhưng giống như mục đích ban đầu của Bạch Cốt Bồ Tát thì thanh Thí Phật này cũng không phải để giết người.
Bóng dáng của Đằng phu nhân bắt đầu hiện rõ hơn nhưng vẫn không ổn định được, đối với Tiểu An mà nói, đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện như vậy.
Lý Thanh Sơn thấy trên mặt Đại Dung Thụ Vương đầy vẻ lo lắng.
Hơi thở mênh mang sâu thẳm trước đó đã giảm đi nhiều, nhưng ngược lại bây giờ hắn càng giống với người phàm hơn trước, hắn thầm nghĩ: “Trong lòng tên này e là đã nảy sinh tình yêu trai gái rồi!”“Thanh Sơn, giúp ta với!” Tiểu An lật bàn tay trái, dùng đầu ngón tay xoay một cái rồi đâm vào giữa hai lông mày Đằng phu nhân.
“Tới đây!” Lý Thanh Sơn vươn tay bắt lấy tay nàng, dùng hết sức thi triển ”Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh", lông phượng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hóa thành một luồng ánh sáng chui vào trong cơ thể Đằng phu nhân.
Tiểu An thở phào nhẹ nhõm, cơ thể Đằng phu nhân đã ổn định lại, nhưng hơi thở vẫn yếu ớt, mê man bất tỉnh, nàng ngã vào lồng ngực Đại Dung Thụ Vương.
Đại Dung Thụ Vương cảm ơn Tiểu An một lần nữa, Tiểu An nói: “Nàng ấy bị thương rất nặng, cả về thể xác lẫn tinh thần đều rất yếu ớt, mong tiền bối có thể thu xếp ổn thỏa.
”Đại Dung Thụ Vương khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, cúi đầu đặt tay lên trán Đằng phu nhân, Thụ Tâm phía trên tỏa ra ánh sáng đủ màu sắc.
“Ai chà chà !” Lý Thanh Sơn mở to hai mắt, chỉ nhìn thấy bộ râu dài tươi tốt trước kia của Đại Dung Thụ Vương đã bị héo úa, lộ ra diện mạo thật sự.
Hắn vừa định mở miệng nói, Đại Dung Thụ Vương chỉ phất tay áo mà không ngẩng đầu lên.
Cảnh tượng biến hóa vặn vẹo xung quanh đã bị dời ra ngoài, nhưng Tiểu An lại nói ra hai chữ:“Giới pháp!"Lý Thanh Sơn đứng ở Tham Thiên Thành chờ đợi một hồi lâu, mới thấy Tiểu An bị chuyển dời đến bên cạnh, nàng cúi đầu không nói.
“Chuyện gì vậy?” Lý Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi muốn chửi mắng gì thì chửi mắng đi!”Tiểu An nói với điệu bộ liều chết.
“Tại sao ta phải mắng ngươi?” Lý Thanh Sơn cười nói.
“Thật sao?” Tiểu An chớp mắt và hỏi với vẻ đầy thận trọng.
“Ha ha, thật là vớ vẩn!” Lý Thanh Sơn cười rồi ôm Tiểu An vào trong lòng, xoa xoa lên mái tóc của nàng, rồi giơ ngón tay cái lên: “Lần này ngươi làm tốt lắm, đây là lần đầu tiên ta thấy 'lão già' đó lộ ra vẻ mặt như vậy, hơn nữa bộ dáng kia đúng là không nghĩ tới, không thể nghĩ tới!"