“Ngươi không trách ta tự ý làm càn sao?”“Tiểu An nhà chúng ta cũng nên có chính kiến riêng của mình rồi.
”Dù Lý Thanh Sơn không thích Đằng phu nhân, nhưng cũng không đến nỗi là muốn giết nàng ấy, cho nên trước khi tấn công Vụ Châu đỉnh, hắn còn đã phải xác nhận lại ý kiến của Đại Dung Thụ Vương một lần nữa.
Nhưng thấy Đại Dung Thụ Vương đã hạ quyết tâm, nên hắn cũng không có gì để nói, cuối cùng không thể làm gì tốt hơn ngoài việc vẹn cả đôi đường.
Nhưng điều khiến cho hắn hài lòng hơn hết đó chính là sự thay đổi của Tiểu An, ngay từ đầu hắn đã không tán thành với tư tưởng chủ nghĩa khủng bố của vị Bạch Cốt Bồ Tát kia, nên càng không muốn Tiểu An trở thành Bạch Cốt Bồ Tát thứ hai.
“Ta chỉ cả thấy có chút đáng thương cho nàng ấy.
”Tiểu An nhẹ nhàng ôm lấy Lý Thanh Sơn, nhìn dây leo khô héo quấn quanh Đại Dung Thụ Vương và hứa:”“Ta sẽ không bao giờ cố chấp như nàng ấy!"“Ta không vĩ đại và nhân từ như Đại Dung Thụ Vương.
Ngươi biết đấy, ta rất ích kỷ và tham lam, thứ mà ta đã nắm chắc trong tay thì sẽ không bao giờ muốn buông nó ra.
Nếu ngươi muốn đi đến nơi nào đó mà không đem ta theo, thì nhất định ta sẽ không chấp nhận!” Lý Thanh Sơn cười nói.
“Chà, ta nhất định sẽ đưa ngươi đến chín tầng trời.
” Tiểu An nhếch khóe môi nhìn Lý Thanh Sơn, rồi thầm nghĩ:“Nếu một ngày nào đó ta trở thành gánh nặng, thì tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi!” “Vậy thì xin đại nhân chiếu cố nhiều hơn!” Lý Thanh Sơn cười to, nếu không có nàng ở bên cạnh thì việc lên chín tầng mây còn có nghĩa gì nữa chứ, chi bằng cứ ôm mộng mà cùng nhau chiến đấu rồi chết ở một nơi nào đó cũng được.
Lúc này, những dây leo khô héo lại phát ra ánh sáng vàng, dần dần sống lại.
“À đúng rồi, lúc nãy ngươi ở lại để làm gì vậy?” Lý Thanh Sơn nói.
“Ta muốn hỏi hắn một câu hỏi?” Tiểu An nói.
“Câu hỏi gì?”“Nếu phải chọn lại, hắn sẽ chọn như thế nào?”“Ngươi thật sự muốn hỏi cho ra nhẽ mới chịu sao, nhưng đó là một câu hỏi hay, hắn trả lời như thế nào?”“Hắn suy nghĩ rất lâu, nhưng thay vì trả lời hắn lại hỏi ta một câu.
”“Thật sao? Hắn đã hỏi ngươi điều gì?”Lý Thanh Sơn không đoán được Đại Dung Thụ Vương đang suy nghĩ điều gì, rốt cuộc hắn đã hồi tâm chuyển ý hay vẫn không tìm ra được đáp án như trước.
“Hắn hỏi ta: ngươi nghĩ nàng ấy có tha thứ cho ta không?”Lý Thanh Sơn cười to, hắn không thể tưởng tượng được vẻ mặt của Đại Dung Thụ Vương lúc đó sẽ như thế nào, vậy ngươi đã trả lời như thế nào?”“Đoán xem?”“Ta không đoán được, nhưng nếu là ta, cho dù không báo thù, thì nhất định cũng sẽ nhớ hắn cả đời!”“Vậy thì ta phải cẩn thận, không thể đắc tội trái tim yếu đuối của ngươi được.
”“Dám đắc tội với con tim này của ta, suốt đời ta sẽ không quên.
” Lý Thanh Sơn nhìn chằm chằm giả bộ tức giận.
“Gay go rồi” Tiểu An che miệng cười chế nhạo.
Có rất nhiều đóa hoa hướng dương đang nở rộ rực rỡ, giống như mặt trời, chiếu sáng vào những bóng cây dày đặc như màn đêm.
“Sao có thể không tha thứ được cơ chứ?Một tiếng kêu của chim ưng vang vọng khắp bầu trời!"Đại Dung Thụ Vương, ngươi thân là Thập Phương Yêu Vương, vậy mà dám hủy diệt Cửu Đỉnh, ngươi không biết quốc pháp sẽ không nương tay với bất kì ai sao!""Oai phong thật đấy!"Trong lòng Lý Thanh Sơn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người nam tử mặc áo đen chắp tay sau lưng đang đứng sừng sững giữa trời cao, tiếng gió ré lên khắp đất trời theo nhưng âm thanh mà hắn phát ra, rồi truyền ra khắp khu rừng bao la rộng hằng ngàn dặm, giống như sức mạnh của thế lực siêu nhiên đang giáng xuống.
Dung mạo của hắn trông oai hùng khác hẳn người phàm trần, mái tóc dài màu nâu vàng được cẩn thận vén ra sau lưng, chiếc mũi chim ưng càng tăng thêm vẻ nghiêm nghị của hắn, thứ thu hút sự chú ý của người khác nhất là hai con ngươi màu đen sẫm được viền một vòng màu vàng nhạt ở bên ngoài, đôi mắt sắc lẹm dường như có thể xuyên qua mọi thứ.
"Ưng Thần đại giá quang lâm, ta không thể đón tiếp từ xa, mong lượng thứ!" Đại Dung Thụ Vương khiêm tốn nhã nhặn đáp, thanh âm tao nhã cao vút, vang vọng giữa trời đất, không hề bị tiếng gió lấn át đi phần nào.
"Quả nhiên!" Lý Thanh Sơn thầm nói, trong thiên hạ này người dám nói chuyện kiểu như vậy với Đại Dung Thụ Vương cũng chẳng được mấy người, hơn nữa với khí chất và thanh thế như vậy ngoại trừ “Hộ Quốc Ưng Thần” trong truyền thuyết thì cũng không còn ai khác.
”“Đây là cha của nữ điểu nhân kia!” Tiểu An thì thầm với Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cười tủm tỉm, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm và yên tâm hơn nhiều, tiểu nha đầu này sau khi độ kiếp thành công lai trở nên rất giỏi tấu hài.
Trong nháy mắt, một ánh mắt chim ưng nhìn xuyên qua các tầng tầng cành lá và nhìn trúng vào người hắn, ánh mắt sắc lẹm giống một thanh kiếm chém lên người.
Trên đời này cũng không có mấy người dám cười khi “Ưng Thần” và “Mộc Thần” đang nói chuyện.
“Thuộc hạ Lý Thanh Sơn, bái kiến Ưng Thần đại nhân!” Lý Thanh Sơn cố gắng nín cười, nhớ tới thân phận thống lĩnh Bạch Ưng của mình mà chắp tay hướng lên trời, không chút e dè nhìn vào đôi mắt chim ưng kia.