"Quả nhiên lợi hại!"Lý Thanh Sơn thầm nghĩ, Canh Phong và Địa Từ gần như là ranh giới phân biệt trên và dưới của một thế giới.
Vậy mà vị Ưng Thần này lại có thể dễ dàng thôi thúc được Canh Phong như vậy, có lẽ hắn đã đạt đến đỉnh của ba lần Thiên Kiếp rồi.
Mình phải tập trung quan sát cảnh hai vị Thập Phương Yêu Vương chiến đấu để chuẩn bị cho Mặc Hải Đồ Long trong tương lai mới được.
Đại Dung Thụ Vương chống đỡ bầu trời màu xanh nhạt, Canh Phong vừa tiến vào bầu trời thì lập tức mất đi sự mạnh mẽ ban đầu, trở thành một trận gió lớn như bình thường.
Gió thổi mạnh, từng đợt từng đợt gió làm khuấy động cả khu rừng bao la, hàng ngàn cây đa đung đưa rào rạt, tạo thành bài diễn tấu vừa mạnh mẽ vừa lôi cuốn.
Lý Thanh Sơn giẫm lên cành cây, nhìn cuồng phong đang gầm thét khắp đất trời.
Từng luồng hơi thở mạnh mẽ trong khu rừng mênh mông dường như đang chực chờ để phát ra.
Tuy rằng cuộc giao chiến giữa Ưng Thần và Đại Dung Thụ Vương rầm rộ như sóng biển dâng trào, khiến có người xem rất mãn nhãn, nhưng lại không có cảm giác đây là một trận chiến sinh tử.
Hắn thầm nghĩ: "Đã đến nước này rồi, nếu là mình thì mình sẽ quyết đánh nhanh thắng nhanh để hạ màn ở đây, tránh gặp rắc rối về sau.
""Ưng Thần đại nhân, ta đến giúp ngươi một tay!" Lý Thanh Sơn gầm lên, thể hiện sức mạnh ghê gớm của Kim Đan Tu Sĩ, cũng như kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của hắn đã được mài giũa trong nhiều năm, đối với Đại Dung Thụ Vương đó là một cuộc tấn công dữ dội, và chính hắn đã chứng minh ý nghĩa của từ “ kiến càng lay cây” .
Khi có hắn nhập hội để khuấy động thì vở kịch “cuộc tỉ thí của các vương giả” nhanh chóng kết thúc, nhưng lúc Ưng Thần bay vút về phía trước, còn ngoái đầu lại nói một câu: "Chuyển lời của ta, thống lĩnh Bạch Ưng Nam Hải Quận Lý Thanh Sơn được tuyên dương nhờ sự trung thành của hắn, có công lao bảo vệ pháp luật của quốc gia, ngay lập tức đến Long Châu nhậm chức, tuyệt đối không được chậm trễ! "Lý Thanh Sơn sửng sốt không nói nên lời, Tiểu An thở dài: "Thanh Sơn, ta đã nói rồi mà, ngươi quá khoa trương.
""Được thôi, nhưng ngươi không thể không thừa nhận màn diễn kịch trước đây của ta cũng không tệ lắm.
”Lý Thanh Sơn giơ ngón trỏ lên, lại thở dài một hơi nói:“Quả nhiên, khiêm tốn khiến người ta tiến bộ, kiêu ngạo khiến người ta thụt lùi!"Nhưng trên mặt hắn lại không hề có vẻ sầu lo gì.
Hắn đã không còn là Lý Thanh Sơn của quá khứ, không cần phải cẩn thận diễn tốt một tuồng kịch, lại càng không cần phải để ý nhiều như vậy.
Còn về việc khi nào đi Long Châu, thậm chí có nên đi Long Châu hay không cũng không phải là một câu nói của Ưng thần là có thể quyết định được.
Tiểu An mỉm cười gật đầu.
"Nhưng đường đường là Ưng Thần, hà tất gì phải chạy tới một nơi xa xăm ngàn vạn dặm như này?”Lý Thanh Sơn có chút khó hiểu.
Hắn diễn kịch là để cho Ưng Thần nhìn, tránh một số phiền toái không cần thiết.
Vậy thì Ưng Thần này đang diễn kịch là cho ai xem đây?"Vì hắn là ‘Hộ Quốc Ưng Thần', chỉ cần vương triều Đại Hạ còn tồn tại dù chỉ một ngày, hắn sẽ tiếp tục bảo vệ nó.
”Giọng nói của Đại Dung Thụ vang lên.
"Hắc, thì ra là như vậy.
Trước đây còn cảm thấy cái danh hiệu ‘Hộ Quốc Ưng Thần’ này uy vũ ngang ngược, sao bây giờ lại cảm thấy là một chuyện cực khổ nhỉ.
”Lý Thanh Sơn nói, cảnh giới không ngừng được nâng cao, tầm nhìn cũng ngày càng mở rộng.
Mười mấy năm trước nghe Kim Thiền Linh Vương nói “Cửu Châu như giếng” hắn còn cảm thấy chấn động, bây giờ mới coi như thật sự hiểu được.
“Nhưng nếu lồng sắt đã bị phá rồi thì chim cũng sẽ được tự do.
”Đại Dung Thụ vương thản nhiên nói.
"Tự do à, bay cao bao nhiêu mới thật sự được coi là tự do chứ? Đáng tiếc ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có được phần tự do này!”"Chim có quyền tự do của loài chim, cây có quyền tự do của cây.
Đối với một cái cây mà nói, có thể có một nơi có thể yên tâm sinh trưởng, không bị chặt phát thì chính là tự do.
”"Nói cũng đúng, đúng rồi.
Đạo hữu đã từng có việc lớn nào đã thành không?”Lý Thanh Sơn mơ hồ cười nói.
"Đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi, còn phải cần thời gian rất dài mới có thể làm quen được, ta tin rằng cuối cùng nhất định sẽ thành công.
""Ngươi biết ta đang hỏi cái gì ư.
"Lý Thanh Sơn tràn đầy hứng thú nói chuyện phiếm.
"Cái này.
”“Thật ra chuyện này ngươi hỏi Tiểu An cũng vô dụng.
Tiểu nha đầu như nàng thì biết cái gì.
Ta mới là người thấy nhiều biết rộng, tóm lại nên sửa thì sửa, đừng có suy nghĩ nhiều làm gì.
”"Thanh Sơn, tiền bối sợ rằng phải tu dưỡng mới có thể ngưng tụ được quả Trí Tuệ.
Không bằng ngươi đến Ảnh Cung nhìn xem trước đi?”Tiểu An kéo ống tay áo của Lý Thanh Sơn, cắt đứt lời nói của hắn.
“Được!”Lý Thanh Sơn thuận miệng đáp ứng, phục hồi tinh thần lại nói:“Có phải ngươi cảm thấy ta nói sai không?”"Đúng vậy!"Tiểu An nghiêm túc gật đầu:"Đi nhanh đi, trong Ảnh Cung có rất nhiều chuyện đang chờ ngươi đến “sửa” đó!”"Nha đầu thúi, dám châm chọc ta!”Lý Thanh Sơn đột nhiên nhớ tới Tiểu An, người luôn dùng ánh mắt sùng bái vô hạn nhìn hắn.
Nhưng mà bây giờ trong đôi mắt kỳ ảo kia có thêm nhiều cảm xúc phong phú hơn.
Đôi mắt ưng của Ưng Thần càng có thể nhìn được nội tâm của hắn.
Một lớp chu nhan phía trên bạch cốt cũng không chỉ là cái xác hư vô.