Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1602 - Chương 1612: Mầm Mống“Ta Không Phải Là Tiểu Nha Đầu.

Chương 1612: Mầm Mống“Ta không phải là tiểu nha đầu.

”“Được rồi.

Ta đi rồi trở lại!”Lý Thanh Sơn nhéo má nàng một cái, xoay người bay đi.

Nói về hai mươi năm qua, hắn thật giống như tu khổ hạnh vậy.

Sau đó liên tục đại chiến cộng thêm lao động với cường độ cao ở Vụ Châu đỉnh, gặp được một Cộng Uyên.

Ngược lại cũng có hứng thú với nhau nhưng chính vì chút hứng thú này, vừa nghĩ đến Ảnh Cung cùng Dạ Du Nhân, hắn còn có chút kích động nhỏ.

"Dạ Cung Chủ, ta tới nơi hẹn rồi.

”"Sao lại giống như là đang đi dạo thanh lâu vậy?”Khuôn mặt của Dạ Vị Ương được che dưới tấm lụa đen, chỉ lộ ra đôi mắt đánh giá Lý Thanh Sơn từ trên xuống dưới.

Trận chiến ở ma quật thực sự đã để lại cho nàng ấn tượng quá sâu sắc, có một loại cảm giác không thể liên hệ hai hình ảnh đó với nhau được.

“Vậy ta muốn gọi người đứng đầu bảng!”Lý Thanh Sơn cười ha ha nói.

“Ha ha, vậy thì tới đi!”Thân ảnh Dạ Vị Ương chợt lóe lên, chui vào trong rừng cây.

Lý Thanh Sơn theo sát phía sau, bóng người xinh đẹp trước mặt xuyên qua rừng rậm, khó nắm bắt được hơi thở ở chỗ nào.

Giữa rừng cây phức tạp tĩnh mịch này cũng không thể giang cánh ra bay.

Mỗi một lần tiến lại gần đều sẽ lập tức bị kéo dài khoảng cách.

Hơn nữa Dạ Vị Ương cũng không phải đi thẳng về phía trước mà di chuyển loạn xạ bên đông bên tây, mang theo mấy phần ý tứ trêu đùa.

Lý Thanh Sơn dứt khoát từ bỏ đuổi theo.

“Làm sao, không muốn gọi người đứng đầu bảng sao?”Dạ Vị Ương cười nói.

"Ngay cả hình dáng của đầu bảng mà cũng không thấy thì không gọi cũng chẳng sao, tránh cho bị lừa.

”Lý Thanh Sơn cười đáp lại, ánh mắt sáng trong từ đầu đến cuối, trải qua mấy chục năm kinh nghiệm, hắn đã không còn là tên nhà quê vừa đi ra khỏi sơn thôn nhỏ vừa thấy bóng chim nhạn liền giật nảy mình, vừa thấy đã yêu kia nữa.

Mục đích lớn nhất của việc đi đến Ảnh Cung không phải là thỏa mãn dục niệm mà là làm một hồi kết thúc.

Dạ Vị Ương đột nhiên dừng bước, tách ra từng lớp lá cây, nói một tiếng:“Xin mời!”Trước mặt Lý Thanh Sơn hiện ra một thành phố giữa những cái cây lớn, so với thành phố mạng nhện mà hắn thấy năm xưa còn lớn gấp trăm ngàn lần.

Hàng vạn viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, bóng cây sặc sỡ sắc màu đan xen, sương mù dày đặc bồng bềnh chìm dưới tán cây khiến nơi đây vừa u ám lại vừa rực rỡ.

Vô số Dạ Du Nhân đi dạo trong đó.

Nó không giống như một trụ sở huấn luyện thích khách nghiêm khắc như trong tưởng tượng, ngược lại khắp nơi đều tỏa ra một hơi thở nghệ thuật.

Tuy nhiên, rất nhiều trạm gác trong bóng tối không thể tránh nổi đôi mắt của Lý Thanh Sơn.

Xem ra các Dạ Du Nhân không phải vì ở lãnh địa của thành Tham Thiên mà buông lỏng cảnh giác, duy trì sự phòng bị gần như theo bản năng.

Tuy nhiên, dưới sự dẫn dắt của Ảnh Hậu, Lý Thanh Sơn một đường thông suốt không trở ngại, đi thẳng vào trung tâm của Anh Cung.

Hắn rất nhanh đã gặp được ba tỷ muội Dạ Lưu Tô, biết được các nàng ở trong Ảnh Cung cũng không tệ.

Dù sao dựa vào tu vi hai lần thiên kiếp, đặt các nàng ở bất kỳ tổ chức nào trong Cửu Châu đều được coi là tầng trung thượng.

Cho dù có một ít lục đục với nhau cũng rất khó có thể ảnh hưởng trực tiếp đến các nàng.

Mà hệ thống tu hành hoàn thiện phong phú được truyền thừa xuống từ Thượng Cổ Thần Quốc trong Ảnh Cung cũng đã giúp đỡ các nàng rất nhiều.

Phần lớn thời gian trong hai mươi năm qua đều dùng cho việc tu hành.

Thiên phú của Dạ Lưu Tô vốn tốt nhất, lại được Dạ Vị Ương nhìn với con mắt khác, dành cho nàng sự ủng hộ lớn nhất, tiến bộ lớn nhất, cũng có cơ hội rất lớn để kế nhiệm vị trí của Ảnh Hậu.

Tuy nhiên, người cố gắng nhất lại không phải nàng hay là Dạ Lưu Tinh mà là Dạ Lưu Ba, người có thiên phú kiếm cỏi nhất cũng là người lười biếng nhất, khí chất cũng theo đó có sự thay đổi lớn, ở nàng có một loại cảm giác thay đổi cá nhân.

Lý Thanh Sơn vui vẻ gật đầu, đồng hành cùng một đoạn đường có thể đưa bọn họ đến tình cảnh như vậy cũng được coi như không phụ phần tình nghĩa này.

Nhưng đáng tiếc cũng chỉ có thể kết thúc ở đây thôi.

“Cốc.

cốc.

cốc!”Tiếng gõ cửa vang vọng trong căn phòng tối tăm, Lý Thanh Sơn mở mắt ra, đang muốn đứng dậy từ trong vòng tay ngọc quấn quít lại bị hai cánh tay kia ôm chặt lấy.

"Đưa ta đi đi!"Dạ Lưu Ba nói

Lý Thanh Sơn hôn nhẹ lên trán nàng, khẽ vuốt ve bụng dưới của nàng:"Chăm sóc con của chúng ta thật tốt.

"“Thật sự sẽ có sao?”Dạ Lưu Ba có chút mờ mịt.

"Lần này nhất định sẽ thành công, ta bảo đảm!"Lý Thanh Sơn nói, dùng lửa phượng hoàng làm bằng chứng.

Chút sinh cơ kia đã được gieo xuống, không biết sau này sẽ kết ra loại quả gì nhưng hắn đã được định trước là không thể làm một người cha tốt.

“Yến tiệc sắp bắt đầu rồi.

”Ngoài cửa vang lên giọng nói thúc giục của Dạ Vị Ương.

Lý Thanh Sơn đã cảm giác được cách đó ngàn dặm, trong thành Tham Thiên này hội tụ một luồng khí tức cực kỳ lớn.

Không chỉ Thanh Châu mà sân khấu mang tên Cửu Châu cũng đã được chuẩn bị xong.

Vì vậy hắn sải bước đi ra khỏi cửa mà chưa từng ngoảnh đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment