Hầu như tất cả các yêu tộc và các dị nhân vương giả ở Vụ Châu đều từ bốn phương tám hướng chạy đến, tụ tập trong thành Tham Thiên, chúc mừng Đại Dung Thụ vương trở thành thần của Vụ Châu.
Hơi thở phát ra tự nhiên xếp thành một sự uy áp khổng lồ, sự tồn tại chưa từng vượt qua ba lần thiên kiếp khiến người ta ngay cả muốn tiến lại gần cũng không được.
Tuy nhiên, Đại Dung Thụ vương làm đông chủ lại chậm chạp không xuất hiện, có mấy người khách tụ năm tụ ba lại với nhau trò chuyện, có người thì ngồi một góc cương quyết không tụ tập lại.
Không thể không nói so với các vương giả dị nhân, các Yêu Vương hóa thành hình người càng giống người hơn.
Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Hơi thở nguyên thủy ngỗ ngược dù có làm thế nào cũng không thể che giấu được.
Lúc vui vẻ thì mặt mày hơn hở, lúc tức giận thì trách móc trợn mắt, âm thanh lớn đến nỗi cách xa mấy trăm dặm cũng có thể nghe được.
Ngay cả tu sĩ nhân loại cũng không phải một nhóm hòa thuận huống chi là các yêu quái và dị nhân đến từ các tộc khác nhau, thỉnh thoảng sẽ tỏa ra sát khí.
Nếu như nơi đây không phải là thành Tham Thiên, có thể đã chiến đấu mấy trận rồi.
Mà Tiểu An, “nhân loại” duy nhất tự nhiên trở thành đối tượng được “con người” chú ý nhất.
Nàng cụp mắt ngồi xếp bằng trên một cái lá cây hình con thuyền.
Tay trái nàng cầm một chuỗi tràng hạt xương khô lẻ tẻ, tay phải kết ấn Phật, thấp giọng tụng niệm kinh văn.
Tiểu Phương Hoàng ngoan ngoãn dừng lại trên đầu vai nàng, giống như đang chuyên chú lắng nghe.
Cả hai đều có một vẻ đẹp thoát tục siêu phàm, tạo ra một bầu không khí yên tĩnh kỳ ảo.
Dù là dị tộc không phải con người cũng có thể cảm nhận được rõ ràng bầu không khí kia.
Bọn họ không dám tùy tiện tới quấy rối, nhưng lại có rất nhiều chủ đề nghị luận.
"Sao nơi này lại có loài người chứ!”“Làm sao có thể có người ở đây!"Một người nam tử gầy gò, cả người giống như được đúc từ đồng đỏ nhíu mày nói.
Hắn chính là một tộc Kim Tinh trong thất đại thần tộc, sở hữu cơ thể kiên cố không phá vỡ nổi.
Nhưng vừa vặn cũng trở thành nguyên liệu tuyệt hảo để đúc binh khí.
Có vô số người Kim Tinh đã chết trong lò của loài người, nên bọn họ vô cùng hận loài người.
"Đó là Phượng Hoàng sao? Quả nhiên lộng lẫy như trong truyền thuyết!”Một người phụ nữ hâm mộ nói.
Giọng nói của nàng êm tai, vóc người nhỏ nhắn, trên đầu mọc lông chim màu xanh lục xinh đẹp, hiển nhiên là một Yêu Vương hệ lông vũ.
Trong lòng Tiểu Phượng Hoàng căn bản không nằm ở kinh văn.
Khi nghe thấy lời khen ngợi này, hắn không khỏi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, khi hắn đang định cao giọng hát vài tiếng, Tiểu An nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hắn lập tức thu cánh lại, ủ rũ cúi đầu xuống.
Tiểu An biết rất rõ tính bướng bỉnh của Tiểu Phượng Hoàng.
Nếu như để mặc không làm gì thì nhất định sẽ dẫn đến phiền toái.
Những ngày này Tiểu Phượng Hoàng cũng thường xuyên bị nàng dùng đủ loại lý do để nhổ lông, ngược lại cũng vô cùng lanh lợi.
Nhưng nàng không muốn gây rắc rối mà rắc rối lại tự mình tìm tới cửa.
"Tiểu sinh là Ngân Xà công tử, dám hỏi tôn tính đại danh của tiểu thư?”Một thư sinh tuấn tú âm nhu mặt mày non nớt đi tới đầu cành nơi Tiểu An đang đứng hành lễ.
Ngôn ngữ động tác vô cùng nhã nhặn, nhưng trên mặt lại không che giấu được dáng vẻ thèm khát.
“Không liên quan đến chuyện của ngươi!”Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu, lần nữa biểu hiện ra thành quả giáo dục tốt đẹp của Lý Thanh Sơn.
Ngân Xà công tử sửng sốt một chút, không ngờ con chim trông như phượng hoàng này lại ăn nói thô tục như vậy, hắn cười nói:“Thật to gan, chỉ là một con yêu soái mà cũng dám ở trên chúng ta, thật không biết phép tắc gì, xuống mau!”Hắn đưa tay bắt lấy Tiểu Phượng Hoàng, cánh tay che phía sau người biến hóa, thuận tiện đặt trên vai của Tiểu An.
“Còn không đánh hắn.
”Tiểu An ngừng tụng kinh, mở miệng nói.
“Được thôi!”Tiểu Phượng Hoàng vui mừng khôn xiết, giang rộng đôi cánh, phát ra một tiếng phượng kêu, nhào về phía Ngân Xà công tử.
Ngân Xà công tử vô cùng kinh hãi, không ngờ một yêu soái lại có thực lực như vậy, hơn nữa tốc độ còn nhanh kinh người, hắn còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đập xuống khỏi cây rồi.
Các Yêu Vương đang chờ đợi cảm thấy vô cùng buồn chán.
Nhìn thấy tình cảnh này, lập tức vô tay khen ngợi.
Nhưng, điều nằm ngoài dự đoán của bọn họ chính là mặc dù lúc bắt đầu Tiểu Phượng Hoàng còn vì chưa có kinh nghiệm chiến đấu mà chịu thiệt, nhưng đối với hắn thì bị thương không tính là gì cả, ngược lại càng nhiệt tình chiến đấu, càng đánh càng hăng.
Một lát sau, cuối cùng Ngân Xà công tử cũng dần dần chống đỡ hết nổi.
Tiểu Phượng Hoàng hóa thành một tia sáng, dựa vào ưu thế tốc độ bay lượn lên xuống, hai cánh vỗ vào mặt Ngân Xà công tử, vừa đánh vừa mắng:“Cho ngươi không tự trọng, cho ngươi không tự trọng này!”Tiếng trầm trồ khen ngợi của các Yêu Vương càng ngày càng vang dội, tiếng cười nhạo liên tục vang lên không ngừng.
Ngân Xà công tử thẹn quá hóa giận, trong mắt hiện lên sát ý.
Hắn xoay người lăn một vòng, hóa thành một con rắn màu bạc khổng lồ dài hai trăm trượng, há miệng nuốt chửng Tiểu Phượng Hoàng.