Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1690 - Chương 1701: Không Đội Trời Chung

Chương 1701: Không Đội Trời Chung

Lý Thanh Sơn vừa mới thu hồi lại ánh mắt, kinh ngạc nói:“Ngươi cũng cảm nhận được sao?”"Ta ghét nhất là kiếm, mau chặt đứt thanh kiếm chết tiệt kia cho ta!"Cuồng Hoa Đao Hồn ra lệnh.

"Đó không phải chỉ một thanh kiếm!"Lý Thanh Sơn liếc nhìn về phía Tàng Kiếm Cung, bên trên cắm không ít kiếm, âm thanh kỳ diệu đó có lẽ là do tất cả những cây kiếm trên đó va chạm mà phát ra.

"Thật sao? Vậy thì chặt đứt tất cả bọn chúng đi!"Cuồng Hoa Đao Hồn sốt ruột nói.

"Không được, bên trong đó còn có một thanh của ta!" Lý Thanh Sơn sẽ không làm một việc nhàm chán như vậy.

"Cái gì! Ngươi muốn dùng kiếm! Ngươi dám dùng kiếm!" Cuồng Hoa Đao Hồn đột nhiên nổi giận, dùng một luồng đao ý đánh thẳng vào ý thức của Lý Thanh Sơn, khiến nó khuấy động như sóng thần.

"Ngươi điên rồi!" Lý Thanh Sơn nhanh chóng dùng "Linh Quy Trấn Hải" để trấn áp.

"Ngươi đã có ta rồi thì không được sử dụng các loại vũ khí khác, càng không được dùng kiếm.

Những kẻ dùng kiếm đều là những kẻ giả nhân giả nghĩa, làm bộ làm tịch, ta nhìn nhìn thấy kẻ nào là giết chết kẻ đó!”Cuồng Hoa Đao Hồn tức giận nói.

"Ha ha, lời này thật sâu sắc! Không những là kẻ đạo đức giả mà còn giả bộ làm người có tội! Ngoại trừ Tiểu An nhà ta!”Lý Thanh Sơn hoàn toàn đã quên bản thân trước đây từng dùng kiếm.

“ Yên tâm đi, ta chỉ đưa cây kiếm đó ra ngoài thôi, chứ sẽ không dùng tới nó.

” "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi nếu là dám luyện hóa bất kỳ cây kiếm nào thì chúng ta đường ai nấy đi!” “Sao đạo hữu lại cười?” Tàng Kiếm Cung chủ nhìn Lý Thanh Sơn lộ ra nụ cười thần bí.

"Không có gì, được thưởng thức một bữa tiệc âm nhạc như vậy trong lòng thấy kích động mà thôi.

"Lý Thanh Sơn nhìn Tàng Kiếm Cung chủ, nếu theo như những lời Cuồng Hoa Đao Hồn nói thì đây chính là tên giả nhân giả nghĩa nhất.

Khi hai người đang nói chuyện, các vị Phong Kiếm chủ và các bậc trưởng lão đi vào trong điện, trong đó có một người kinh ngạc nói: "Lý Thanh Sơn!"Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn, người đang nói chuyện là một nam nhân tuấn tú, có tu vi của hai lần Thiên Kiếp, có lẽ là một kiếm chủ nào đó.

Mặc dù trên mặt hiện lên sự vui tươi nhưng cũng không thể che giấu được sự sầu muộn trên người hắn, cảm giác này khiến Lý Thanh Sơn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra tên hắn.

"Ngươi là.

""Doãn Tiêu Sầu! Ngươi tới thật đúng lúc, dám đánh với ta một trận không!"Sắc mặt Doãn Tiêu Sầu rất lạnh lùng, hắn nắm chặt thanh Đoạn Thủy Kiếm bên hông, bao nhiêu năm hắn khổ luyện chỉ chờ khoảnh khắc này.

Nếu trước đó Lý Thanh Sơn không đi Vụ Châu thì hắn đã đến khiêu chiến rồi.

"Ồ, là ngươi!" Lý Thanh Sơn lúc này mới nhớ tới, hồi đó hắn dùng Thủy Kiếm để phá vỡ Đoạn Thủy Kiếm của Doãn Tiêu Sầu cũng xem như là người chỉ cần đánh một trận đã nổi danh ở phủ Thanh Hà rồi.

"Nếu đã tới đây rồi sao còn lại làm bộ làm tịch!"Doãn Tiêu Sầu cho rằng việc Lý Thanh Sơn không nhớ ra tên của hắn là đang cố ý làm nhục hắn, nhưng Lý Thanh Sơn đã chiến đấu liên tục bao nhiêu năm như vậy, thậm chí là để tồn tại qua ba lần Thiên Kiếp không biết đã phải giết bao nhiêu người phàm trần, bao nhiêu lần chiến đấu giữa ranh giới sự sống và cái chết thì làm sao có thể có ấn tượng sâu sắc gì đối với một trận quyết đấu giữa hai tu sĩ nhỏ bé cơ chứ? Ít nhất thì Phó Thanh Khâm còn gây ra cho hắn một mối đe dọa lớn, còn Doãn Tiêu Sầu người mà bị hắn đánh bại chỉ sau một chiêu thì sớm đã bị hắn cho vào dĩ vãng cả thập kỉ rồi.

“Làm bộ làm tịch!” Lý Thanh Sơn phỉ báng: “Bây giờ ta đã không còn dùng kiếm nữa rồi!"Tiêu Sầu, không được làm càn!" Tàng Kiếm Cung chủ nói.

"Xin Cung chủ cho phép ta và Lý trưởng lão đấu kiếm!"Chuyện mà Lý Thanh Sơn đã quên từ lâu thì Dã Tiêu Sầu lại khắc cốt ghi tâm, ngày đêm lấy điều này để khích lệ, cổ vũ bản thân, cuối cùng thì cũng đợi được cơ hội này, nên hắn sẽ bất chấp tất cả.

Lý Thanh Sơn đứng khoanh tay cười thầm.

Cái tên Doãn Tiêu Sầu này đúng thật là xui xẻo, vậy mà lại chọn đúng thời điểm Lý Thanh Sơn mạnh nhất để thách đấu, đúng là muốn không sầu cũng không được.

Biểu hiện của Lý Thanh Sơn như vậy càng kích thích sự thù hận trong lòng các vị trưởng lão và kiếm chủ của Tàng Kiếm Cung, họ đồng thanh nói: "Xin Cung chủ cho phép!"Tàng Kiếm Cung chủ nhíu mày, Minh Phi và Cơ Huyền Nhật bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều đã nhận ra thực lực của Lý Thanh Sơn, lần quyết đấu này Doãn Tiêu Sầu căn bản không có cơ hội chiến thắng.

Nhưng nếu nói như vậy thì Doãn Tiêu Sầu nhất định không can tâm và những người khác cũng sẽ không phục, còn nếu Lý Thanh Sơn thi triển bản lĩnh của một Ma Vương ở đây thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Tàng Kiếm Cung chủ khẽ gật đầu.

“Cảm tạ Cung chủ.

” Doãn Tiêu Sầu chắp tay hành lễ rồi quay đầu nhìn Lý Thanh Sơn.

"Vậy ta sẽ đánh với ngươi một trận!" Lý Thanh Sơn đi ra đại sảnh, lướt qua Doãn Tiêu Sầu, rồi tới thềm phía trước của đại điện và ngẩng đầu nhìn Tàng Kiếm Phong trên không trung.

Doãn Tiêu Sầu theo sát phía sau, hắn nói sau lưng Lý Thanh Sơn:“Nếu ngươi không có kiếm phù hợp thì có thể đến Tàng Kiếm Phong chọn một thanh, rồi quay lại đấu với ta.

"Hắn không chỉ muốn giành chiến thắng mà còn phải thắng một cách xứng đáng và vẻ vang.

Bình Luận (0)
Comment