Nghé Con"Không cần phiền phức như vậy!" Lý Thanh Sơn quay người lại nói.
"Sao, ngươi vẫn muốn dùng Thủy Kiếm sao?" Vẻ mặt của Doãn Tiêu Sầu có chút lạnh lùng nói.
"Không, kiếm pháp của ta đã đạt đến cảnh giới cao hơn rồi, trong tay không kiếm trong lòng cũng không có, ngươi xuất chiêu đi !" Lý Thanh Sơn dúng hai ngón tay như một thanh kiếm.
Tất cả những người tu luyện kiếm pháp đều nhíu mày, nói kiếm pháp đạt đến cảnh giới cao như vậy ở Tàng Kiếm Cung bị xem như múa rìu qua mắt thợ, cái gì mà “ trong tay không kiếm, trong lòng cũng không kiếm”, đúng là ăn nói xằng bậy.
"Tự mình chuốc lấy, xem ta đây!"Doãn Tiêu Sầu quát lên một tiếng, tất cả sự hứng thú đều hóa thành một sự hờ hững và buồn rầu.
Đoạn Thủy Kiếm lao ra khỏi vỏ mà không hề phát ra tiếng động, thân kiếm cong cong như trăng lưỡi liềm, bay ra khỏi mặt hồ tĩnh lặng rồi vụt qua yết hầu của Lý Thanh Sơn.
“Đoạn Thủy Tiêu Sầu!”Những người ở đó kinh ngạc nhìn ra ngoài trời, có cái gì đó bay qua nhưng lại không nhìn thấy dấu vết.
Tất cả người tu hành kiếm phát đều trầm trồ khen ngợi, không hổ là truyền nhân của thanh kiếm nổi tiếng thiên hạ.
Đến cả bọn họ cũng không dám chắc có thể chống lại được uy lực của thanh kiếm này, nếu là họ thì chỉ có thể tạm thời né tránh.
Nhưng Lý Thanh Sơn không có bất kì hành động nào, hắn cũng từng rất đề cao kiếm ý của Doãn Tiêu Sầu, hơn nữa bây giờ kiếm ý Doãn Tiêu Sầu còn mạnh hơn trước gấp người lần, đó thật sự là kiếm pháp tuyệt thế được thừa hưởng từ mười thanh kiếm nổi tiếng.
Kiếm ý hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì, mà vấn đề là quá chậm và yếu!Ngay khi tất cả những người tu luyện kiếm pháp ở đây đều nghĩ rằng một kiếm này sẽ giết chết Lý Thanh Sơn thì hắn lại duỗi tay phải ra, không dùng kiếm pháp hay đao pháp gì mà nhẹ nhàng kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại rồi xoay một cái.
Một vòng Phi Nguyệt đổi hướng quay trở lại đầu mũi kiếm, lúc này mũi kiếm đột nhiên bị ngăn lại, không có cách nào tiến về phía trước, đồng thời lúc này biểu cảm trên mặt Doãn Tiêu Sầu như bị đóng băng.
Hắn thậm chí còn không cần huy động đến ma khí, vậy thì còn cần gì đến Thủy Kiếm gì đó cơ chứ!"Trên đời này luôn có những thứ mà ngươi có chém cũng không đứt được, ví dụ như ưu sầu, ví dụ như nước chảy, và như ta!"Trong giọng nói của Lý Thanh Sơn ẩn chứa một tiếng thở dài, cảm giác phải giả vờ trước mặt những kẻ giả nhân giả nghĩa quả thật rất chua xót.
Tất cả người tu luyện kiếm pháp đều không nói nên lời.
"Chuyện này.
chuyện này làm sao có thể.
”Doãn Tiêu Sầu buông thanh kiếm trong tay ra, lùi về phía sau và lẩm bẩm.
Đối với người tu kiếm pháp mà nói thì kiếm quan trọng như mạng sống, nhưng hắn lại vô thức buông thanh kiếm ra, dường như trong lòng đang rất hỗn loạn.
Sau mất chục năm khổ luyện và tìm kiếm cơ hội, khó khăn lắm hắn mới mới đứng trước mặt đối thủ, vậy mà ngay cả cái tên của mình đối thủ cũng chẳng nhớ, hắn muốn báo thù nhưng lại phát hiện khoảng cách ngày một xa, đột nhiên có cảm giác gì đó hụt hẫng khó tả.
Đột nhiên có một bàn tay đặt ở trên vai hắn, Tàng Kiếm Vung chủ nói:“Tiêu Sầu, ngươi không cần nhụt chí, Lý đạo hữu đã trải qua ba lần Thiên Kiếp, ngươi đương nhiên không phải là đối thủ của hắn.
"“Ba lần Thiên Kiếp!” Doãn Tiêu Sầu nghẹn lời, nhìn Lý Thanh Sơn mà không thể tin nổi.
Tất cả ngươi tu luyện kiếm pháp đều sửng sốt.
Nếu sống sót qua ba lần Thiên Kiếp sẽ tương đương với việc đạt tới Cửu Châu Đỉnh, người có thể làm được điều đó trong thiên hạ đều là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, nhưng người trước mặt mới bao nhiêu tuổi, vậy mà đã vượt qua ba lần Thiên Kiếp rồi sao, tốc độ tu hành này là sao?!Tin tức Lý Thanh Sơn sống sót qua ba lần Thiên Kiếp chỉ có rất ít người biết, nhưng cho dù biết thì bọn họ cũng không muốn truyền ra ngoài, bởi vì tu vi của hắn quá giống Ma Vương.
Hơn nữa Thiên Long Thiền đã chuẩn bị tổ chức đại lễ mừng Tiểu An được phong làm “Tăng Vương”, hơn nữa còn mời tất cả cao tăng ở Thanh Châu, thậm chí còn có các Phật tử ngoại môn đến chúc mừng, nhưng đương nhiên Lý Thanh Sơn sẽ không có được sự đối đãi này.
Lý Thanh Sơn ném thanh Đoạn Thủy Kiếm trả lại cho Doãn Tiêu Sầu, hắn nhìn vào lưỡi kiếm và nhìn thấy vẻ mặt của mình phản chiếu trên đó, hắn ngẩn người một lúc rồi nói:“Ta trở về tu luyện.
”Nói xong liền bay về Ỷ Thiên Phong mà không ngự kiếm.
Tất cả người tu luyện kiếm pháp đều ủ rũ, Tàng Kiếm Cung chủ nhìn bóng dáng của Doãn Tiêu Sầu, thầm nói:“ Tiêu Sầu, đã đến lúc ngươi phải hiểu trên đời này thứ khiến người ta bất lực nhất chính la ưu sầu! Nếu đã bất lực thì càng không thể nào giảm bớt ưu sầu được!” Lý Thanh Sơn nhún vai, quay người nói với Tàng Kiếm Cung chủ: "Ta có thể rút kiếm được chưa?""Ngươi có thể làm bất cứ lúc nào, nhưng đã là bậc trưởng lão của Tàng Kiếm Cung ta thì ngươi cũng nên tuân theo quy tắc của Tàng Kiếm Cung!" Tàng Kiếm Cung chủ nói.
"Quy tắc gì?""Không được dùng sức để lấy ra!"Tàng Kiếm Cung chủ nói.
"Vậy dùng cái gì?" Lý Thanh Sơn hỏi ngược lại.
"Dùng tâm! Theo nghi thức chọn kiếm thì không chỉ là người chọn kiếm mà còn là kiếm chọn người!"Tàng Kiếm Cung chủ nói.
"Được, ta sẽ dùng tâm.