Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1693 - Chương 1704: Bế Quan Tu Hành

Chương 1704: Bế Quan Tu Hành

Lý Thanh Sơn đi qua đi lại, nhìn thoáng qua thì như đang nghiêm túc tìm kiếm, thỉnh thoảng dùng tay nắm lấy đuôi kiếm tràn ngập vết loang lổ rồi lại buông ra.

Nhưng thật ra hắn đang âm thầm vận chuyển Linh Quy Trấn Hải Quyết tiến hành thôi diễn.

Trên một khoảng sân ở chân núi Ỷ Thiên Phong, một đám đệ tử ngoại môn với tu vi Luyện Khí cũng đang ngẩng đầu nhìn lên.

Trong ánh mắt bọn hắn tràn ngập sự hâm mộ và mong chờ, thậm chí còn lén lút bàn tán:"Người đó là ai vậy, lợi hại thật đấy!""Ngươi lạc hậu thật đấy, chưa nghe tới cái tên Lý Thanh Sơn à?""Nghe nói hắn không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, mà đã là Khách Khanh trưởng lão, còn là Bạch Ưng thống lĩnh của Ưng Lang Vệ nữa!"Trong tiếng bàn tán xôn xao, chỉ có một nam tử là im lặng không nói.

Ánh mắt hắn từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm vào bóng người Lý Thanh Sơn, không hề di chuyển dù chỉ một chút.

Nếu có người nhìn kỹ thì sẽ phát hiện gương mặt hắn có chút giống với Lý Thanh Sơn.

Một thanh niên thấp bé đứng bên cạnh hắn cười hỏi:"Tiêu Dao sư huynh sao lại nghiêm túc như vậy? Các ngươi đều là họ Lý, đừng nói là người thân đấy nhé?""Sao thế được.

"Lý Tiêu Dao thu hồi ánh mắt của mình, hắn cười nói:"Ta cũng muốn có một người thân như vậy đấy.

""Ha ha, ngươi có Hoa sư thúc bảo bọc là đủ rồi, ta mới thật sự cần một người thân thích như vậy đây.

Có lẽ không tới hai năm nữa ngươi cũng có thể độ thiên kiếp, lên Tàng Kiếm Phong rút một thanh kiếm thuộc về mình.

Đến lúc đó ngươi phải bảo bọc ta đó.

""Ta không bảo bọc được ngươi.

"Lý Tiêu Dao cười rồi lắc đầu.

Hắn biết vị Điền sư đệ này nổi tiếng là nhanh mồm nhanh miệng, không có những suy nghĩ lén lút kia.

Còn việc Hoa Thừa Tán giúp đỡ hắn thì hoàn toàn không cần phủ nhận, nếu không dựa vào thiên tư của hắn thì không thể nào ở tuổi này đã tu luyện đến tầng chín Luyện Khí.

"Được rồi được rồi.

Ta biết ngay là ngươi không đáng tin mà, làm người vẫn nên dựa vào bản thân thì hơn.

À đúng rồi, sao gần đây không thấy Hoa sư thúc?""Hình như là đang bế quan tu hành.

""Nghe nói Hoa sư thúc và Lý trưởng lão là bạn tốt của nhau.

Ngươi đoán xem có đúng không?""Việc này ta cũng không rõ lắm, ngươi muốn biết thì phải hỏi Hoa sư thúc.

"Thật ra Lý Tiêu Dao biết, rất có thể Hoa Thừa Tán đối đãi khác biệt với hắn là vì nam nhân đang ở trên Tàng Kiếm Phong kia là nhị thúc của hắn.

Đương nhiên, nói cho cùng Lý Tiêu Dao vẫn không có thiên phú dị bẩm giống Lý Thanh Sơn.

Đã nhiều năm trôi qua rồi mà hắn vẫn chưa độ được lần thiên kiếp nào đã.

Nhưng Lý Tiêu Dao đã rất hài lòng với hiện trạng này, đây cũng là con đường kiếm hiệp mà hắn muốn đi.

Cho dù không thể đi tới đỉnh cao, cũng phải bước vững từng bước.

Trong lòng hắn âm thầm tự nhủ:"Nhị thúc, cho dù ngươi không nhận ta, ta cũng xem ngươi là nhị thúc của ta.

"Lý Thanh Sơn đang ở trên Tàng Kiếm Phong như có điều dự cảm, hắn liếc mắt nhìn xuống dưới.

Lúc nhìn thấy Lý Tiêu Dao thì có một loại cảm ứng đến từ huyết mạch tương liên.

Hắn không khỏi mỉm cười, hài tử kia cũng đã trưởng thành rồi.

Lúc này, Lý Thanh Sơn đã bài trừ đại đa số kiếm trên Tàng Kiếm Phong, đó đều là một vài linh khí pháp khí.

Chỉ còn lại khoảng hai, ba mươi thanh kiếm là bảo kiếm chân chính.

Mặc dù trong mắt người thường thì trên thân kiếm tràn đầy vết loang lổ, không khác gì những thanh kiếm còn lại.

Nhưng trong mắt Lý Thanh Sơn thì từng thanh kiếm đều lóe lên linh quang, không khỏi âm thầm cảm thán:"Nội tình của Tàng Kiếm Cung này đúng là sâu thật, không biết sưu tập ở đâu ra nhiều bảo kiếm như vậy, khoảng hơn mười thanh kiếm.

Nam Hải Kiếm Các kia cũng là môn phái kiếm tu lớn, nếu nhìn thấy Tàng Kiếm Phong này chắc phải khóc mù cả mắt.

"Nhưng quy trình tiếp theo lại rất rắc rối, Thập Danh Kiếm của Tàng Kiếm Cung dường như còn có hai, ba thanh chưa xuất thế, đây mới là mục tiêu của hắn.

Nhưng phải làm sao để tìm ra hai, ba thanh kiếm đó trong hai mươi ba thanh kiếm kia đây?Tàng kiếm, không chỉ là cất giữ, cũng có thể là phong tàng.

Lý Thanh Sơn không hiểu gì nhiều về Thập Danh Kiếm của Tàng Kiếm Cung, không hề biết tên và đặc tính của những thanh kiếm còn lại.

Dưới tình huống phẩm cấp không kém là bao thì cho dù là Linh Quy cũng khó có thể suy tính ra thanh kiếm nào mới là danh kiếm.

Trong lòng Lý Thanh Sơn có chút hối hận, biết vậy hắn đã điều tra chuẩn bị sẵn.

Hắn âm thầm hạ quyết tâm, tìm tòi từng thanh kiếm vậy.

"Dường như hắn đã phân chia được cấp bậc của thanh kiếm!"Minh Phi nhíu mày, hắn nói với Tàng Kiếm Cung chủ.

"Không sao, đó cũng là bản lĩnh của hắn.

"Tàng Kiếm Cung chủ cũng không quá lo lắng, cho dù Lý Thanh Sơn sắp lấy đi một thanh bảo kiếm, thậm chí là một thanh danh kiếm của Tàng Kiếm Cung.

"Cũng đúng.

"Minh Phi nở một nụ cười lạnh lùng.

Bình Luận (0)
Comment