Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1697 - Chương 1708: Vậy Là Ta Trèo Cao Rồi

Chương 1708: Vậy Là Ta Trèo Cao Rồi

"Chắc Thanh Sơn không biết nhiều về mười thanh kiếm nổi tiếng của Tàng Kiếm Cung bọn ta rồi! Thanh kiếm của ta được gọi là “Diệt Hồn” được sinh ra cùng một chỗ với Chuyển Phách nên cũng noi như là anh em.

”Cơ Huyền Nhật vỗ nhẹ vào thanh kiếm đang đeo ở bên hông.

"Vậy là ta trèo cao rồi.

"Lý Thanh Sơn cười, rồi hỏi lại:"Huynh đệ tỷ muội của ngươi chắc là nhiều lắm nhỉ! Ngươi là Cơ Huyền Nhật, hẳn là còn có người tên là Cơ Huyền Nguyệt?"Hắn đã hiểu đại khái rằng tên thật của Tiểu An là "Cơ Huyền Nguyệt”, mà U Phi vì để tưởng nhớ người con gái đã mất nên đã lấy âm gần giống là “Huyền Nguyệt”.

Cơ Huyền Nhật trầm tư một lát.

"Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!"Hai người bước ra khỏi đại điện, Cơ Huyền Nhật không bay mà chậm rãi đi về phía đỉnh Ỷ Thiền, hắn cân nhắc một chút rồi nói:"Đây là chuyện riêng của nhà ta, không tiện nói cho người khác biết, nhưng chuyện riêng của phủ Sở Vương chính là chuyện của cả Thanh Châu, không biết đã có bao nhiêu tin đồn thất thiệt.

Nếu như Thanh Sơn đã muốn nghe, thì ta cũng chẳng có gì phải giấu giếm, đúng là ta có một tỷ tỷ tên là “Huyền Nguyệt”, nhưng nàng ấy đã mất lúc còn nhỏ, đây cũng là chuyện mà cả đời này ta tiếc nuối!"Cơ Huyền Nhật trong hơi buồn, như thể hắn thật sự rất hối hận.

"Thật sao?"Lý Thanh Sơn cẩn thận xem xét, thật giả khó phân biệt, hắn chỉ hận là trong "Thần Ma Cửu Biến" không có “Giải Trĩ Biến” để hắn có thể phân biệt được những chuyện thật giả trên đời, và có thể nhìn thấy tên giả nhân giả nghĩa này lộ ra bộ mặt thật.

"Có lẽ ngươi sẽ không tin những gì ta nói, mặc dù Tàng Kiếm Cung và phái Huyền Âm có thù với nhau, nhưng bọn ta có mối quan hệ rất tốt.

Nhưng hơn hết sau cái chết của Huyền Nguyện thì đầu óc của U Phi nương nương có chút không bình thường, nàng một lòng cho rằng mẫu hậu của ta là người giết chết Huyền Nguyệt.

"“Vậy nên giết nàng vẫn tốt hơn!”Lý Thanh Sơn cười nói.

"Cũng không phải như vậy, lúc đó ở Thanh Châu loạn trong giặc ngoài, trong thành thì khắp nơi đều có châu chấu, còn bên ngoài thì bị Vụ Châu uy hiếp.

Vì vậy nên hai phái cần buông bỏ thù hận để liên thủ, nếu như U Phi nương nương không tới khiêu khích, một mực muốn dồn đệ tử Tàng Kiếm Cụng bọn ta vào chỗ chết thì bọn ta chắc chắn sẽ không chủ động ra tay trước.

Thực ra nếu lúc đó ngươi không ngăn ta lại thì ta cũng sẽ tha cho U Phi nương nương một con đường sống.

"Trong lời nói của Cơ Huyền Nhật thật sự có phong thái của một Sở Vương tương lai, phải khiến cả Thanh Châu phải vỗ tay.

"Ồ, ngươi không sợ mẫu thân ngươi tức giận sao?"Lý Thanh Sơn hỏi.

"Đây là vì đại cuộc của cả Thanh Châu, ta tin mẫu thân của ta sẽ hiểu.

Đã đến Thiên Địa Các rồi.

"Cơ Huyền Nhật dừng bước, trong khi đang nói chuyện thì đã đến trước một tòa lầu, lầu gác được xây dựng từ việc đào đẽo một hòn núi, nó cao đến hàng trăm trượng, vô cùng nguy nga và hùng vĩ, trên đó có hai chữ “Thiên địa” giống như dùng kiếm chạm khắc ra, nét viết tung bay mạnh mẽ.

"Hai vị Thái Thượng trưởng lão cũng đang giác ngộ ở trong đó, Lý Thanh Sơn, ngươi có thể đến làm quen họ.

À đúng rồi, ngươi còn chưa luyện hóa Chuyển Phách sao?”Cơ Huyền Mật vô ý hỏi.

"Ta muốn đợi sau khi tu luyện “Thiên Địa Tàng Kiếm Phả” xong , rồi mới luyện hóa kiếm Chuyển Phách.

”Lý Thanh Sơn nói, khi đã có Cuồng Hoa Đao Hồn thì cả đời hắn cũng sẽ không luyện hóa kiếm Chuyển Phách nữa.

"Vậy cũng tốt, dù sao cũng không có gì phải nóng vội, ngươi nên nghiên cứu để lĩnh hội kiếm đạo trước thì tốt hơn.

Ta tin một ngày nào đó chúng ta có thể sánh vai cùng chiến đấu!”Cơ Huyền Nhật chắp tay, rồi xoay người rời đi.

Lý Thanh Sơn vuốt cằm trầm tư một hồi, đủ thứ hoài nghi cứ xuất hiện rồi quay cuồng trong đầu, xem ra Minh Phi và Cơ Huyền Nhật thật sự không giống hung thủ đã giết Tiêu An.

Dường như Cơ Huyền Nhật thực sự muốn kết bạn hắn, khi nói chuyện với hắn cũng không nhìn ra chút ác ý nào.

Nhưng thế sự khó lường, lòng người khó đoán, không thể chắc chắn được điều gì.

Trong lòng hắn thở dài một tiếng, tại sao không có “Giải Trĩ Biến” chứ?Thôi bỏ đi, đi xem kiến thức bị thất truyền của Tàng Kiếm Cung trước, xem rốt cuộc nó có gì hay ho! Cho dù mình không luyện kiếm đạo thì mình cũng có thể dạy cho Tiểu An, còn có cả thanh Chuyển Phách này nữa.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Sơn sải bước đi vào Thiên Địa Các.

Âm thanh rên rỉ của hàng vạn hồn ma vang vọng bên tai Phó Thanh Khâm, hắn tỉnh giấc từ trong bóng tối sâu thẳm, và cảm giác đầu đau như búa bỏ.

Mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn đều đang rên rỉ, hắn dường như theo bản năng mà nắm lấy vật bên cạnh, một cảm giác lạnh buốt nhưng rất dịu dàng truyền đến lòng bản tay, trong lòng bỗng có một cảm giác bình yên, kiếm Thanh Khư vẫn còn!"Sư huynh, ngươi tỉnh rồi.

"Dư Tử Kiếm vui mừng nói.

Bình Luận (0)
Comment