”Khi nhìn thấy Dư Tử Kiếm, Phó Thanh Khâm khó khăn nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười đó xuất phát tự tận đáy lòng.
"Sư huynh, tu vi của ngươi.
"Hai mắt Dư Tử Kiếm đỏ lên.
Phó Thanh Khâm nhắm mắt lại để cảm nhận bên trong, lúc này hắn mới phát hiện tu vi của mình đã bị hủy hoại hoàn toàn, đến cả tinh thần cũng bị tổn hại nghiêm trong, thậm chí có thể sẽ mãi mãi không thể khôi phục lại được.
Nếu là những người tu hành bình thường gặp phải chuyện này e là sẽ phát điên.
"Không sao, tu vi không còn nữa thì ra có thể từ từ luyện trở lại, chỉ cần ta còn sống thì vẫn còn cơ hội.
Đúng rồi, là ai đã cứu ta?"Phó Thanh Khâm mở mắt ra và chỉ cười khổ, ban đầu lúc thanh kiếm Thanh Khư bị gãy hắn đã phải chịu đả kích lớn hơn bây giờ rất nhiều, nhưng hắn vẫn cố gắng chống cự để vượt qua.
Nếu mọi thứ đã trở lại như nó vốn có thì tu vi cũng không đáng để bận tâm tới.
Dư Tử Kiếm giải thích với hắn những gì đã xảy ra và tỏ vẻ hối lỗi.
Vốn với năng lực của Lý Thanh Sơn có thể cứu Phó Thanh Khâm, mặc dù nàng hiểu ân oán giữa hai người đàn ông, và không thể đổ lỗi có sự lựa chọn của Lý Thanh Sơn được, nhưng nàng vẫn cảm thấy tiếc cho Phó Thanh Khâm.
"Thì ra là như vậy, tối hôm qua thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, vậy thì ta phải cảm ơn vị Thượng Khanh trưởng lão này rồi.
”Phó Thanh Khâm nói.
"Ngươi không trách hắn sao?"Dư Tử Kiếm kinh ngạc hỏi.
"Không phải hắn đã cứu ngươi sao? Hơn nữa thì ít nhất hắn cũng đã cứu ta một mạng, nếu không ta cũng không thể chống đỡ được đến lúc Cung chủ của bọn họ đến giải cứu.
"Phó Thanh Khâm vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm Thanh Khư, hắn cảm nhận được sự yếu ớt của linh hồn bên trong đó, trong lòng có chút tiếc nuối.
Sau khi bị Vạn Quỷ Phiên quét trúng ở khoảng cách quá gần, không những hắn bị thương mà thanh kiếm Thanh Khư cơ bản cũng bị tổn thương.
Sắc mặt của hắn nhất thời có chút thay đổi, đột nhiên cảm thất có gì đó bất thường.
“Hả?""Sư huynh, có chuyện gì vậy?"Dư Tử Kiếm nhạy bén hỏi.
"Không có gì.
"Phó Thanh Khâm lắc đầu, đưa thần niệm của mình thâm nhập vào trong Thanh Khư Kiếm, dần dần cau mày lại.
Đột nhiên, ánh mặt trời ấm áp tràn vào trong phòng, Cơ Huyền Nhật đi vào, cả người dường như tràn ngập trong ánh nắng ban mai, khiến người ta vừa gặp đã cảm thấy yêu quý, hắn dịu dàng nói:“Thanh Khâm, ngươi đỡ hơn rồi chứ! ""Đại sư huynh, ngươi tới rồi!"Dư Tử Kiếm đứng lên, nàng tỏ ra vô cùng kính trọng với đại sư huynh.
"Huyền Nhật sư huynh, ta có chút không khỏe, xin thứ lỗi có ta thất lễ.
”Phó Thanh Khâm nằm trên giường, chắp tay nói.
"Thấy tình hình sức khỏe ngươi tiến triển tốt như vậy ta cũng yên tâm.
Kiếm có thể gãy nhưng tâm không thể gãy.
Ngươi cứ yên tâm đi, cho dù phải tìm mọi cách ta cũng sẽ giúp ngươi khôi phục lại tu vi, nhưng trước tiên ngươi hãy giữ lấy viên đan dược này.
" "Cơ Huyền Nhật vỗ vai Phó Thanh Khâm và lấy ra rất nhiều bình sứ, tất cả đều là linh đan dược liệu lốt nhất trong thiên hạ.
Đây không những là phần thưởng mà Tàng Kiếm Cung ban cho, mà còn là do Cơ Huyền Nhật tự mình gom góp lại.
"Cảm ơn đại sư huynh.
"Trong lòng Dư Tử Kiếm cảm thất rất ấm áp.
Theo như nàng thấy, sức hấp dẫn của Tàng Kiếm Cung chính là tấm lòng tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau như thế này, và vị đại sư huynh trước mặt chính là người tiêu biểu trong đó, tuy kiếm không có nhân tính nhưng người thì có tình cảm.
Phó Thanh Khâm khẽ gật đầu, nhưng hiện giờ sức khỏe hắn yếu đến mức không thể mở chiếc nhẫn Tu Di nên Dư Tử Kiếm đã vội vàng cất viên đan dược cho hắn.
Phó Thanh Khâm đột nhiên nói:“ Sư huynh, ta muốn ra ngoài đi dạo.
”“Bây giờ sao.
”Cơ Huyền Nhật ngạc nhiên hỏi.
"Cơ thể của ta bây giờ giống như đống gạch đổ nát, vừa hay nhân cơ hội này có thể lĩnh hội kiếm ý của Thanh Khư, sau lần bị thương lúc trước, tu vi của ta cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều.
"Không được, như vậy quá nguy hiểm.
"Cơ Huyền Nhật nói.
“Không sau đâu, Tử Kiếm sẽ bảo vệ ta, với loại kiếm pháp chém giết này sao có thể không gặp chút nguy hiểm được!”Tuy sức khỏe của Phó Thanh Khâm vẫn rất yếu ớt, nhưng ngược lại ánh mặt rất kiên định.
"Vậy thì được!"Cơ Huyền Nhật suy nghĩ một chút, nhưng vẫn đồng ý mong muốn của Phó Thanh Khâm, đồng thời để lại một xấp bùa chú:“Nhưng ngươi vẫn nên dưỡng thương cho tốt đã rồi hẵng tính, ta không quầy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa.
"Khi Cơ Huyền Nhật bước ra hỏi cửa, ánh mắt của hắn bỗng sững lại rồi quay mặt lại mỉm cười dịu dàng với Phó Thanh Khâm và Dư Tử Kiếm, sau đó lại cầm kiếm bước đi.
Phó Thanh Khâm nhìn bóng dáng của Cơ Huyền Nhật dần dần biến mất, Dư Tử Kiếm đứng bên cạnh khen ngợi:“ Đại sư huynh thật tốt bụng!”"Đúng vậy!"Phó Thanh Khâm khẽ gật đầu, trước đêm nay hắn vẫn còn nghĩ như vậy, đối với bọn họ thì Cơ Huyền Nhật giống như một người anh trai.
Nhưng vây giờ hắn lại có chút do dự, tất cả mọi chuyện có thực sự như vẻ bè ngoài mà hắn thấy hay không?