"Sư huynh, khi nào thì chúng ta xuất phát?"Dư Tử Kiếm hỏi.
“Bây giờ.
”Phó Thanh Khâm nói.
“Gấp vậy sao?”Dư Tử Kiếm kinh ngạc hỏi.
"Không nên bỏ lỡ thời cơ tốt, Tử Kiếm có thể bảo vệ ta không?"Phó Thanh Khâm cười nói.
.
"Có thể!"Ánh mắt Dư Tử Kiếm long lanh.
Phó Thanh Khâm mỉm cười nhìn người con gái trước mặt, nàng ấy từ một người yếu ớt nay đã trở nên mạnh mẽ, suy nghĩ cũng càng ngàng càng trưởng thành và nhạy bén, nhưng dường như vẫn có thứ gì đó không hề thay đổi.
Hắn liếc mắt nhìn thanh Tử Tiêu Kiếm sau lưng nàng, và thầm nói trong lòng:“Cho dù phải liều mạng ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.
”"Chúng ta đi thôi!"Dư Tử Kiếm lấy ra một chiếc thuyền giấy nhỏ màu trắng rất tinh xảo, rồi nhẹ nhàng ném nó bên không trung, chiếc thuyền giấy màu trắng trở thành một chiếc thuyền nhỏ có kích cỡ giống như những chiếc thuyền bình thường, lơ lửng giữa không trung.
Sau đó, Dư Tử Kiếm cẩn thận cõng Phó Thanh Khâm lên thuyền.
"Đây là kỹ thuật quan trọng của Mặc gia! Ở đâu mà ngươi có được nó?”Phó Thanh Khâm tò mò hỏi.
"Là một người bạn ở phủ Thanh Hà tặng cho ta, vui không! Sư huynh nằm xuống đi, để ta lái thuyền!”Dư Tử Kiếm ngồi khoanh chân ở mũi thuyền, chiếc thuyền từ trên đỉnh núi bay xuống, bị gió đẩy đi xa.
Cơ Huyền Nhật đứng trên đỉnh Ỷ Thiên đang nhìn cảnh tượng đó, hắn mỉm cười vẫy vẫy tay.
Mãi cho đến khi chiếc thuyền rời khỏi Tàng Kiếm Cung thì nụ cười trên mặt mới dần dần nhạt đi, hắn quay đầu lại nói: “Mẫu hậu, hình như Thanh Khâm đã phát hiện ra gì đó.
”"Phát hiện thì phát hiện thôi! Cho dù có phát hiện ra thì bọn họ cũng không thể thay đổi được tình hình.
”Minh Phi đứng dựa vào trụ điện trong bóng tối.
“Nếu không có Lý Thanh Sơn thì ngươi thật sự sẽ tha cho ả tiện nhân kia sao.
”Cơ Huyền Nhật mỉm cười:“Huyền Âm Tông không phải là kẻ thù của chúng ta.
”Trong nháy mắt khi Lý Thanh Sơn bước vào Thiên Địa điện, cảnh tượng trước mắt chợt vặn vẹo biến ảo, thứ hắn nhìn thấy không phải một cung điện nguy nga mà là một thế giới.
Bên dưới trời xanh mây trắng, trên lớp đất dày với núi sông là chim bay cá nhảy, hoa cá chim sâu ở khắp mọi nơi, không có chỗ nào thiếu, không có chỗ nào không tràn ngập.
Lý Thanh Sơn đứng trước một dòng suối nhỏ trong suốt, cỏ xanh mơn mởn lay động trong gió nhẹ, dòng suối chảy róc rách lung linh trong vắt dưới ánh mặt trời, có mấy con cá chép đỏ bơi khắp trong đó, trông tràn đầy sức sống.
Trong lòng Lý Thanh Sơn hơi lay động, ngồi xổm xuống rồi bẻ một nhánh cỏ xanh, trong nháy mắt khi nhánh có bị bẻ gãy, cỏ xanh bỗng hóa thành một ánh kiếm cực nhỏ bắn nhanh về phía mi tâm của Lý Thanh Sơn, tựa như kiếm khí bắn ra từ kiếm khách tuyệt thế.
“Thú vị!”Lý Thanh Sơn hơi mỉm cười, thổi một hơi đã khiến ánh kiếm bị lệch đi.
Nhưng hành động bẻ nhánh cỏ này của hắn như đã tác động đến toàn bộ thế giới này, muôn vàn cỏ dại sinh trưởng chợt hóa thành kiếm khí vô tận mà tuôn về phía Lý Thanh Sơn, ẩn chứa kiếm ý ảo diệu sinh sôi liên tục.
Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng nhảy một cái đã tới giữa không trung.
Cá chép đỏ trong suối nước trong đột nhiên nhảy ra khỏi mặt nước, hóa thành một ánh kiếm màu đỏ mà bởi uyển chuyển về phía hắn, tràn ngập sự linh động và biến hóa, lại là một làn kiếm ý mới.
Lý Thanh Sơn vung tay áo đánh bay kiếm khí.
Trong phút chốc, mọi thứ từ dòng suối, cây cỏ, hoa, chim, cá, sâu đều sống dậy, hóa thành kiếm ý muôn tía nghìn hồng, ẩn chứa kiếm ý muôn hình vạn trạng.
- Giải thích "Muôn tía nghìn hồng" nghĩa là Trăm hoa đua nở, hết sức tươi đẹp.
Hết giải thích.
Ngay cả mưa phùn bay bay trên bầu trời, hay gió nhẹ lay động trong không trung cũng biến ảo thành kiếm như thế, khi thì liên miên không dứt, khi thì linh động khó lường, khi thì từ từ vững chắc, không thể miêu tả bằng từ ngữ được.
Tựa như tiến vào một thế giới toàn là kiếm, mọi thứ ở trên trời hay dưới đất đều có thể làm kiếm, cũng đều chất chứa kiếm ý ảo diệu.
“Muốn ra tay với ta ở đây sao?”Ma khí toàn thân Lý Thanh Sơn tuôn ra, đẩy lùi tầng tầng lớp lớp kiếm khí.
“Đáng ghét thật, đây là chỗ nào!”Cuồng Hoa đao hồn phát ra tiếng gào tức giận.
“Ta cũng muốn biết! Ngươi yên tĩnh chút đi, nói không chừng chút nữa còn phải dùng đến ngươi.
”Lý Thanh Sơn thả lỏng vai, hiển nhiên nơi này không chỉ là một nơi để học tập kiếm pháp, có lẽ đây chính là cạm bẫy mà cung chủ Tàng Kiếm cung cố ý ra giăng ra cho hắn, sự ác ý hiện ra mồn một, chẳng qua hắn chưa cảm nhận được bất kỳ nguy cơ sống còn nào thôi.
Với trình độ mai phục như thế này mà đã muốn giết hắn, đúng là nói chuyện viển vông.
Sau đó hắn thấy, ngay cả mây trắng bồng bềnh trên bầu trời hay dãy núi liên miên ở phương xa cũng đang diễn hóa thành kiếm khí mênh mông vô biên, một cái thì biến ảo lúc ẩn lúc hiện, một cái thì nặng nề hùng hồn.
“Khá thú vị đấy, Đấu Ma Hiện Thân!”