Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1710 - Chương 1721: Quan Tâm Bạn Cũ

Chương 1721: Quan Tâm Bạn Cũ

Rất nhanh sau đó, tất cả tu sĩ được mời tới dự đều đã có mặt trong Đại Hùng bảo điện.

Tổng cộng cũng không có quá đông, chỉ khoảng gần hai mươi người.

Bọn họ thì thầm nói chuyện, thậm chí có người còn trực tiếp dùng thần niệm giao lưu càng làm nổi bật sự yên tĩnh của đại điện nguy nga trống trải này.

Khiến cho khánh điển phong vương không có chút náo nhiệt nào, chỉ có trang nghiêm.

Nhưng mà trong những người ở đây, không có ai là chưa vượt qua lần thiên kiếp thứ ba, nơi này gần như tụ hội toàn bộ cường giả Tu Hành Đạo của Thanh Châu.

Cho dù bọn họ đều đã cố gắng thu liễm khí tức, nhưng khi ngồi cùng nhau thì khí thế cũng vô cùng hùng hậu.

Bốn vị Tăng Vương của Thiên Long Thiền làm chủ nhà đi tới đi lui đón khách, bốn vị đại tu sĩ của Tàng Kiếm Cung và Huyền Âm Tông thì chia nhau ra đứng ở một góc của đại điện.

Bọn họ tỏa ra khí thế lạnh lẽo mà uy nghiêm, người bên ngoài không chủ động tới bắt chuyện với bọn hắn thì bọn hắn cũng không nói chuyện với người khác.

Khác với Vu Châu, tất cả đại tu sĩ xuất thân từ môn phái ở Thanh Châu đều xuất phát từ ba đại tông môn này.

Ngoại trừ những người này thì là các đại tông sư của bách gia, Pháp Mặc Nho Đạo,.

Số lượng vô cùng đông đảo, bọn họ đang nhỏ giọng thảo luận:"Nghe nói Nhất Ý Tăng Vương vẫn chưa tới một trăm tuổi? Đúng là tuổi trẻ tài cao!""Thậm chí ta còn nghe nói có thể nàng còn chưa đủ năm mươi tuổi.

""Không thể tưởng tượng nổi, bao năm rồi thiên hạ này chưa xuất hiện một người như thế chứ, có lẽ Nhất Ý Tăng Vương cũng là thiên nhân chuyển thế.

""Đúng rồi, không phải mấy năm trước đây Thanh Hà phủ cũng có một người thiên nhân chuyển thế đó sao?""Đừng nói nữa, hắn đã vẫn lạc rồi!""Ha ha, thiên nhân cũng có người này người kia.

"Nhạc Vũ Dương khoanh tay đứng nhìn, sắc mặt hắn tái xanh, mím môi không nói lời nào.

Kim Phú Quý cười hỏi:"Lão Nhạc đang giận dỗi ai đấy?"Nhạc Vũ Dương lườm Kim Ưng thống lĩnh một cái rồi nói:"Ngươi vẫn nhiều chuyện như xưa.

"Kim Phú Quý cười ha hả, hắn cũng không nổi giận mà đáp:"Ta đang quan tâm bạn cũ, sao có thể nói là nhiều chuyện chứ? Nếu như ngươi cứ xấu tính như thế mãi thì ta sợ rằng ngươi không sống qua được một nghìn tuổi.

""Nếu sống không tới một nghìn tuổi thì ta đi Tu La Đạo, ngươi không sống tới đó thì xuống địa ngục đi.

""Được rồi được rồi, mau nói cho ta nghe đi, cùng lắm thì hai ta hợp tác trả thù cho ngươi.

""Ngươi biết Lý Thanh Sơn không?"Nhạc Vũ Dương suy nghĩ một lát rồi nói.

"Đương nhiên biết chứ, lúc trước hắn cũng xem như là thủ hạ của ta!"Ấn tượng của Kim Phú Quý đối với Lý Thanh Sơn vô cùng sâu sắc.

"Tiểu tử kia đã đùa bỡn ta hai lần!"Nhạc Vũ Dương cắn răng nghiến lợi mà nói, hắn lại bị Lý Thanh Sơn cho leo cây.

Ngày đó Lý Thanh Sơn đi dự thính Thiền Tâm pháp hội, Nhạc Vũ Dương cũng không muốn ngồi không chờ đợi trên Đại Phật Sơn nên hẹn sau khi Thiền Tâm pháp hội kết thúc thì sẽ gặp mặt ở Đại Tướng Quân phủ, chuẩn bị triển khai kế hoạch lấy mồi nhử đối phó với Phi Thiên Hoàng Vương kia.

Nhưng Thiền Tâm pháp hội đã kết thúc rất nhiều ngày rồi, Nhạc Vũ Dương đợi dài cổ vẫn không thấy bóng dáng Lý Thanh Sơn đâu, hắn tức điên cả tiết.

Quy tắc của binh gia là quân lệnh nặng tựa núi:"Nếu hắn là đệ tử của binh gia thì ta chắc chắn sẽ làm thịt hắn!"Nhạc Vũ Dương cắn răng nói, điều kiện tiên quyết là hắn có thể làm được.

Thật ra cũng không trách Lý Thanh Sơn không xem Nhạc Đại Tướng Quân ra gì, bên phía Tiểu An đã có kế hoạch hoàn hảo hơn nên hắn cũng không định đần độn đi làm mồi nhử.

Vốn hắn còn định sau khi rút kiếm ở Tàng Kiếm Cung xong thì sẽ đi nói với nói với Nhạc Vũ Dương một tiếng.

Ai ngờ đâu lại xảy ra quá nhiều biến cố nên đã quên sạch chuyện này từ thuở nào.

Kim Phú Quý nghe mà cười ha hả, hắn nhìn Bất Nộ Tăng cách đó không xa rồi nói:"Ngươi nhân lúc Bất Nộ Tăng không ở bên cạnh hắn thì tranh thủ dạy dỗ hắn một trận không phải là được rồi sao? Nếu không ta giúp ngươi dạy dỗ hắn, dù sao cũng là người của Ưng Lang Vệ chúng ta.

"Nhạc Vũ Dương nói:"Ngươi à? Bây giờ chưa chắc ngươi có thể dạy dỗ hắn.

""Ngươi nói gì?"Kim Phú Quý cũng không cảm thấy mình dạy dỗ một hậu bối có điều gì không ổn.

Dù sao Bất Nộ Tăng cũng không phải loại người có lòng dạ hẹp hòi.

"Hắn đã vượt qua lần thiên kiếp thứ ba từ lâu rồi, Tự Khánh thái tử đuổi đánh từ Long Châu tới đây cũng suýt chút nữa chết ở trong tay hắn.

Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ mình có thể dạy dỗ hắn chứ?"Nhạc Vũ Dương hơi chần chừ, cuối cùng vẫn không kìm được sự giận dữ trong lòng.

"Ngươi nói cái gì?"

Bình Luận (0)
Comment