Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1729 - Chương 1740: Không Thể Chế Trụ

Chương 1740: Không Thể Chế Trụ

Mà Tiểu An kế thừa xá lợi của Nam Hải Thần Ni, so với “Thiên Long Thiện Xướng”, “Luật Tứ Phần” của thiền tông, ngược lại càng gần với căn cơ tu vi của nàng hơn.

Vì vậy, Tăng Vương Thất Bảo chỉ có thể trơ mắt nhìn Đại Phật đập về phía mình, trong đầu lóe lên một ý nghĩ:“Rõ ràng nàng là kẻ thù của Phật, tại sao lại thi triển công pháp của Phật môn hơn nữa còn tuyệt diệu như vậy.

Thậm chí có thể vượt qua hai đại tông phái?”"Ầm!"Gò má của Tăng Vương Thất Bảo dính sát vào Đại Phật, tứ chi giang ra thành một chữ “đại” ầm ầm phá vỡ vách tường của bảo điện Đại Hùng, rơi xuống núi Đại Phật.

Hắn nhìn thấy một vị tăng nhân xấu xí miệng méo mắt lệch nhảy ra bên dưới vách núi, trên khuôn mặt xấu xí cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Ầm!"Tăng Vương Thất Bảo còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, Đại Phật liền đụng lên người của tăng nhân xấu xí kia, một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu hắn:"Hình như khuôn mặt đó có chút quen!"Vô Úy Tăng bị Lý Thanh Sơn đánh một quyền bay ra ngoài.

Mặc dù Lý Thanh Sơn không có giết hắn nhưng đối phương ra tay cũng không nhẹ.

Sau khi hắn ngã xuống vách núi, khó khăn lắm mới tỉnh hồn lại, trong lòng vừa giận vừa sợ, không quan tâm đến khuôn mặt bị lõm một nửa, lập tức bay lên trên.

Hắn vừa định quyết tử một trận với Lý Thanh Sơn thì nhìn thấy Phật Tổ Như Lai mà hắn cả đời tôn thờ đang bay về phía hắn.

Phía trên còn dán một cái Tăng Vương Thất Bảo khiến hắn không khỏi ngẩn người.

Mặc dù hắn không trúng giới luật của Tiểu An nhưng một quyền kia của Lý Thanh Sơn cũng đủ để phế bỏ sức chiến đấu của hắn.

Đừng nói đến việc chạy ra ngoài gây sự, tâm thần hắn đang vô cùng kích động, choáng đầu hoa mắt, nào còn phản ứng lại được.

Kể từ đó, một tượng Phật lớn cùng với hai chữ “đại” cùng rơi xuống núi Đại Phật.

“Phương trượng, thất lễ rồi.

”Tiểu An nhỏ nhẹ nói.

Dưới núi không có tiếng nổ vang khi Đại Phật rơi xuống, kim quang lóe lên.

Cả người Đại Phật đầy máu tươi, một đôi chân trần màu vàng lại giẫm lên trên núi Đại Phật, cả người tỏa ra Phật quang bao phủ vạn đạo, giống như mặt trời mọc vậy.

Trên khuôn mặt của Đại Phật không buồn không vui, dáng vẻ ôn hòa cũng tiêu tán đi một chút.

Nó bước ra đến trước mặt Tiểu An, vỗ xuống một chưởng.

"Lý Thanh Sơn, tới giúp một tay đi!”Cố Nhạn Ảnh chào hỏi một tiếng từ xa, địa ngục Nhiệt Phong lảo đảo muốn sụp đổ dưới cú đánh của kiếm Ỷ Thiên.

Ngược lại nàng có thể bình tĩnh rút lui nhưng muốn bảo vệ được Hoa Thừa Tán là chuyện vô cùng khó khăn.

“Thanh Sơn, ngươi đi đi, nơi này cứ giao cho ta!”Tiểu An nói.

"Được!"Lý Thanh Sơn tin tưởng vào thực lực cùng mưu lược của Tiểu An.

Cho dù không thể giành được chiến thắng, tự vệ hay không lừa gạt được cũng không sao.

Dù sao kẻ địch chân chính của hắn cũng không phải là thiền viện Thiên Long.

Hắn liếc mắt nhìn Cung chủ Tàng Kiếm Cung, trong mắt tỏa ra ý định giết người nồng đậm.

Đúng lúc này, một bóng người đỏ thẫm đứng chặn trước mặt hắn, trên người quấn xiềng xích màu đen, hai chữ “Trấn Ma” tung bay phía sau lưng.

"Sư phó!"Lý Thanh Sơn nhướng mày một cái.

Đây là đối thủ mà hắn muốn đối đầu nhất.

Hắn thà đấu với Đại Phật cũng không muốn làm kẻ địch của Bất Nộ Tăng.

"Xin lỗi Thanh Sơn, khô cốt ma của ta không thể chế trụ được hắn.

”Tiểu An vừa tránh chưởng của Đại Phật vừa thì thầm.

Thiên Long Bát Bộ chung quy cũng không có bao nhiêu trí khôn để chiến đấu với khô cốt ma.

Mà hai vị tăng vương khác lại giống với Tăng Vương Thất Bảo, coi Tiểu An là kẻ địch mạnh nhất, chỉ có ánh mắt của Bất Nộ Tăng từ đầu đến cuối đều khóa chặt trên người Lý Thanh Sơn.

"Cả ngày gọi ngươi là nghịch đồ, không nghĩ tới lại đúng sự thật, thôi, ta vẫn nên gọi ngươi là Lý Thanh Sơn thôi!”Bất Nộ Tăng thở dài nói.

"Lão nhân gia người thích là được.

”Lý Thanh Sơn cười nói.

“Không nghĩ tới lần thứ hai sẽ đến nhanh như vậy.

”Bất Nộ Tăng nói.

"Sư phó, ngươi không phải đối thủ của ta!"Lý Thanh Sơn nghiêm túc nói.

"Ta biết, nhưng ai bảo ta là sư phó của ngươi chứ?”Lồng ngực Lý Thanh Sơn nóng lên, hắn nhìn qua gương mặt đỏ bừng kia, đột nhiên không biết nên nói điều gì.

Đại Hùng bảo điện đang dần sụp đổ, tiếng phạn oai nghiêm vẫn đang quanh quẩn không ngừng.

Vô hình, vô ảnh, vô trọng lượng nhưng lại khiến cả người hắn nặng nề như bị một ngọn núi đè lên.

Nó giống như một con sông lớn mênh mông, đang không ngừng vỗ sóng làm chấn động tâm hồn hắn, chỉ đành lấy Linh Quy trấn áp.

Cơ thể của Lý Thanh Sơn cũng đỏ rực như lửa, dòng máu nóng chảy cuồn cuộn dưới lớp da mỏng manh khiến da dẻ hắn u thành từng cục.

Như là con sông dung nham đang chảy ào ạt trên đất, có thể phun trào lên rồi nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào.

Cực hạn là dùng để đột phá, muốn đột phá cực hạn thì phải trả một cái giá rất lớn, hắn không thể duy trì trạng thái này quá lâu.

Bình Luận (0)
Comment