Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1768 - Chương 1779: Xin Giúp Đỡ

Chương 1779: Xin Giúp Đỡ

Hoa Thừa Tán nói xong rồi lại ngã xuống giường, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, còn bao phủ một tầng ma khí.

Tiền Dung Chỉ đã lui lại về sau vài bước, nàng cúi đầu nói:"Ma chủng trong kiếm thai của hắn đã bạo phát, nhuộm đen thần hồn.

Ta cũng không còn cách nào.

""Thứ vừa rồi là gì vậy?"Cố Nhạn Ảnh cất tiếng hỏi.

"Ta không biết, đáng tiếc Trấn Ma Đồ Lục của ta đã biến thành Đấu Ma Đồ Lục.

"Lý Thanh Sơn nhíu mày trả lời, mặc dù Linh Quy Trấn Hải Quyết cũng có thể thanh tẩy ma lực nhưng đó chỉ là đối với bản thân hắn.

Còn đối với người ngoài chính là thanh tẩy mọi thứ, cho dù Hoa Thừa Tán có thể tỉnh lại thì tính cách cũng thay đổi hoàn toàn.

"Xem ra chỉ có thể quay về Thiên Long Thiền Viện tìm sư phó của ta xin giúp đỡ mà thôi.

"Trăng sáng lặn dần về phía tây, một ngày sắp kết thúc.

Lúc màn đêm buông xuống cũng là khoảng thời gian u ám nhất của Thiên Long Thiền Viện trong suốt mấy ngàn năm qua.

Trên Đại Phật Sơn, khung cảnh khắp nơi vô cùng hỗn độn, đâu đâu cũng thấy những phế tích do cuộc chiến vừa rồi để lại.

Đám tăng lữ bận rộn cứu chữa người bị thương, dọn dẹp phế tích, nhưng chẳng ai nói năng gì, ai nấy đều rất buồn bã.

Từ xa nhìn lại, Đại Phật Sơn đã không còn giống như một tôn đại Phật.

Vốn dĩ Đại Hùng Bảo Điện thiết kế như vậy là vì muốn nhìn tổng thể cả ngọn núi càng giống một tôn đại Phật hơn.

Bây giờ Đại Hùng Bảo Điện đã sụp đổ, đỉnh núi thấp hơn mấy chục trượng, lại có hơn trăm chỗ bị đổ sụp.

Nếu muốn nói là Phật, thì cũng chỉ là một tượng Phật không đầu.

Vô Úy Tăng đứng trên Đại Phật Sơn không đầu, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, tay hắn đang không ngừng vân vê chuỗi tràng hạt trong tay.

Nhất Đăng hòa thượng đi lên đỉnh núi, cúi người bẩm báo:"Phương trượng, đã thống kê tổn thương.

Có tám mươi ba người chết, vô số người bị thương, có mấy ngàn đường sá và phòng ốc bị phá hủy, xá lợi của các đời cao tăng bên trong tháp đều đã bị lấy đi.

"Càng nói, vẻ mặt của hắn càng khó coi như muốn khóc, khiến diện mạo vốn không mấy đẹp đẽ lại càng thêm xấu.

Mặc dù Lý Thanh Sơn và Tiểu An đều không có ý đánh giết đệ tử của Thiên Long Thiền Viện nhưng dư ba của cuộc chiến thật sự quá kinh khủng.

Cũng may những tu hành giả có thể tu hành trên Đại Phật Sơn đều có chút thực lực, vẫn chưa tới mức bị cung điện sụp xuống đè chết.

Nếu đây là thành trì của phàm nhân thì sợ rằng chẳng còn ai sống sót.

Vô Úy Tăng nghe vậy thì giận run người, hắn bóp nát một hạt tràng.

"Vô Úy, nhìn những đệ tử tốt mà Thiên Long Thiền Viện các ngươi nhận đi! Một kẻ là phật địch, một kẻ là yêu ma!"Sau một phen điều tức, thương thế của Thất Bảo Tăng Vương cũng đã khôi phục phần nhiều, gương mặt bị Đại Phật đập bẹp dí cũng đã khôi phục lại bình thường, giờ đây đang đứng dậy giận dữ mắng mỏ Vô Úy Tăng.

Bảy món phật bảo của hắn đã bị phá hư hết sáu cái, tu vi cũng tổn hao khá nhiều.

Nếu muốn khôi phục thì sợ rằng phải mất khoảng trăm năm.

Hơn nữa hắn lại bị Đại Phật đánh bay tới hai lần, đúng là không còn chuyện gì nhục nhã hơn.

Nhất Đăng hòa thượng cả giận nói:"Đại sư, không một ai muốn chuyện này xảy ra cả, không phải lúc trước ngươi còn định để Nhất Ý tới Linh Quốc Tự tu hành đấy sao?""Ngươi.

sao ngươi dám nói chuyện với ta như vậy? Ta phải bẩm báo chuyện này với quốc sư.

Thiên Long Thiền Viện bắt buộc phải chịu trách nhiệm về chuyện này, nhất là tên Bất Nộ kia, lúc chúng ta liều mạng với phật địch, hắn đang ở đâu?"Thất Bảo Tăng Vương nổi giận đùng đùng, hai vị tăng vương khác vội vàng tới khuyên bảo.

Dù vậy bọn họ cũng đang ôm lòng oán hận nổi giận đùng đùng, với tu vi và tâm tính của họ bây giờ thì có thể thấy nỗi oán hận ấy vô cùng sâu sắc.

Vô Úy Tăng nhắm mắt lại, một lát sau mới mở ra, hắn nói một cách nghiêm nghị:"Thủ tọa Giới Luật viện ở đâu?""Tịch Minh có mặt.

"Một vị lão tăng với dáng lưng đã còng đi lên đỉnh núi.

"Áp giải Bất Nộ đến đây.

Nhất Đăng, ngươi đi triệu tập các đệ tử.

"Vô Úy Tăng nói.

Hai người nhận mệnh mà đi.

Phía sau Đại Phật Sơn, trước Trấn Ma Điện.

"Vẫn còn thiếu một phần nhỏ nữa, Đa Cát ngươi đi xem bụi cỏ phía bên kia xem sao!"Bất Nộ Tăng vừa sai Đa Cát đi tìm, vừa cố gắng chắp vá tấm bia đá màu xanh kia.

"Sư phó, sư huynh.

"Đa Cát muốn nói lại thôi, hắn vừa ở bên ngoài lịch luyện nên đã bỏ qua trận chiến trên Đại Phật Sơn.

Lúc trở về chỉ thấy cảnh tượng hoang tàn này, nghe mọi người nói là có liên quan đến Lý Thanh Sơn thì vội vàng chạy về Trấn Ma Điện.

Bây giờ lại bị Bất Nộ Tăng sai đi tìm tảng đá.

"Đừng có nói nhảm!"Bất Nộ Tăng quát.

Đa Cát cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi xổm xuống trước bụi cỏ tiếp tục tìm kiếm.

Bia đá trước Trấn Ma Điện chẳng qua chỉ là một tảng đá xanh bình thường mà thôi, sau khi bị đập nát thì nó chẳng khác gì những cục đá bình thường cả.

Đa Cát chỉ có thể dựa vào màu sắc để tìm từng viên một.

Bỗng nhiên Đa Cát cảm thấy có mấy luồng khí tức đang đi tới gần, hắn vội vàng quay người đứng lên.

Lại thấy Tịch Minh thiền sư dẫn theo bốn người đệ tử đi tới đây, còn xách theo một bộ gông xiềng to lớn nặng nề, còn thỉnh thoảng lóe lên linh quang, có thể thấy được đây là một món Phật Bảo.

Bình Luận (0)
Comment