Nhưng khi đi qua góc hành lang lại bị trượt ngã xuống tuyết, nếu không phải nàng phản ứng nhanh lấy tay đỡ, thì suýt chút nữa đã đập đầu vào cột rồi, nàng thầm mắng chửi vài câu, trong lòng thầm nghĩ:“Dạo này mình quả thực có chút hơi sao nhãng việc luyện công.
”Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, Lý Thanh Sơn và Cố Nhạn Ảnh nhìn nhau, không lẽ vận xui của họ lại có thể lây lan sang người khác?“Xem ra bất luận là ai đứng về phía chúng ta, dù chỉ là giả tạo, thì cũng sẽ đều bị liên lụy.
”Cố Nhạn Ảnh trầm ngâm nói.
“Vậy nếu thật lòng thật dạ thì chẳng phải là sẽ chết dưới tay chúng ta sao.
Chẳng lẽ đây chính là Thiên Sát Cô Tinh trong truyền thuyết hay sao?”“Hai vị Trang chủ, Viên tổng quản bảo ta đưa hai vị đến Ngọc Ngũ Trì.
”Khi hai người đang nói chuyện, thì có một nữ tử áo đỏ cầm đèn lồng đi tới dẫn đường.
Trong hơi nóng bốc lên, Lý Thanh Sơn cầm ly rượu được làm bằng ngọc xanh, cơ thể ngâm trong bể làm bằng ngọc trắng, hắn thở ra một hơi thật dài.
Bốn mỹ nữ đều là những mỹ nhân hiếm có đang quỳ phía sau lưng để hầu hạ, trong tay cầm bình rượu và cây quạt hình tròn, đợi khi rượu trong ly cạn thì lại nhẹ nhàng rót đầy vào ly.
Họ mặc một chiếc áo lụa mỏng, có thể lờ mờ nhìn thấy cơ thể bên trong.
Mà từ trước đến nay Lý Thanh Sơn cũng chẳng phải chính nhân quân tử chịu ngồi im, thậm chí có thể nói chỉ cần có cơ hội thưởng thức sẽ không thể bỏ lỡ, nhưng bây giờ hắn lại chỉ uống rượu mà thôi.
Bởi vì lúc này Cố Nhạn Ảnh đang ngồi ở phía bên kia của hồ.
Nàng thả hai chân trần vào trong hồ nước, đang nhìn hắn nở nụ cười.
“Ngươi có thể coi như không có sự tồn tại của ta ở đây, ngươi muốn làm gì thì làm.
”Bây giờ nàng không có sức mạnh để tự bảo vệ mình, và thậm chí một cú ngã cũng có thể khiến nàng tử vong, nên không thể rời khỏi tầm mắt của Lý Thanh Sơn được.
“Ta có thể coi như ngươi không tồn tại, nhưng họ thì không thể, nhất là ngươi đang ôm cái thứ đồ chơi quỷ quái kia, ai mà có hứng thú nổi!”Lý Thanh Sơn ợ một tiếng, ánh mắt đã hơi mơ màng, ít nhất thì thế giới này còn có chút ưu điểm, đó chính là khi uống rượu thì nhanh say.
Nhưng vẻ mặt của bốn mỹ nhân đằng sau lưng rất sợ sệt, động tác cứng đờ, căn bản không dám đưa mắt nhìn về phía Cố Nhạn Ảnh.
“Mùi vị của óc khỉ cũng không tệ, ngươi có muốn ăn thử không?”Cố Nhạn Ảnh đang ôm đầu của Bạch Viên Vương, trong tay cầm một chiếc thìa bạc, ăn từng miếng từng miếng một, động tác của nàng rất uyển chuyển và điềm tĩnh.
Óc khỉ là món dễ nấu nhất, đây là món ăn đầu tiên mà nhà bếp của sơn trang mang đến cho Cố Nhạn Ảnh, dường như họ cảm nhận được ý nghĩa sâu xa đàng trong đó, nên chế biến rất cẩn thận.
Hộp sọ đã được xử lý đến mức chỉ còn lại xương trắng, và nó cũng đã được mở ra, giống như một đồ đựng thức ăn với hình dáng kỳ lạ.
Óc khỉ mềm mềm, núng na núng nính giống như đậu hũ non, sau khi được nấu bằng dầu nóng thì tỏa ra một mùi thơm đặc biệt, nhưng khí tức hung tợn đầy thù hằn vẫn không mất đi, và khá tương phản với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, từ đó sinh ra một bầu không khí quỷ dị, giống như cảnh tượng mà chỉ có thể nhìn thấy trong những cơn ác mộng.
“Được!”Lý Thanh Sơn cười nói, giết thì cũng đã giết rồi, chẳng lẽ lại không dám ăn sao?“Đón lấy.
”Đầu của Bạch Viên Vương bị ném tới, sau lưng Lý Thanh Sơn vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, bốn mỹ nhân vội vàng lui ra ngoài, bình rượu bị lật úp, quạt tròn rơi xuống đất, đây chính là "người" mà họ một mực muốn cùng nhau hầu hạ để rồi giờ lại trở thành miếng ăn của kẻ khác, còn điều gì tàn nhẫn và độc ác hơn thế này nữa? Một người phụ nữ nằm trên mặt đất và nôn mửa, nước mũi và nước mắt giàn giụa trên mặt.
Lý Thanh Sơn bắt được cái đầu, liếc mắt một cái, lắc đầu nói:"Chúng ta thật sự đã biến thành quái vật rồi.
"Nếu có ý định ngược đãi tàn nhẫn thì không sao, đó không phải là do nhân tính bị vặn vẹo biến đổi, hay tên điên mất đi lý trí, nhưng họ không thực sự coi đó là chuyện gì đó lớn lao, chẳng qua là một thử nghiệm để khôi phục lại sức mạnh của họ, cùng lắm thì trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
"Ha ha, thiên phú của ta vốn dĩ đã rất kỳ quái, ta sinh ra đã là một yêu vật, còn ngươi vẫn có cơ hội để cố gắng.
”Cố Nhạn Ảnh dùng hai tay chống lên mép hồ, nâng người lên, mái tóc dài chạm xuống đất.
“Cám ơn ngươi đã có lời khen, mùi bị quả thật không tệ.
”Lý Thanh Sơn cười to một tiếng, vét sạch não khỉ, sau đó cầm cái bình bị đổ, rót đầy vào xương sọ, uống một hơi cạn sạch, phất phất tay:“Các ngươi lui xuống đi !"Bốn người phụ nữ chạy trốn ở cửa như thể họ đã được ân xá.