"Thật tốt quá, đúng là hạn hán gặp mưa rào, trang chủ anh minh!""Nếu như người huynh đệ kia của ta sớm nhìn thấy cuốn sách này thì cũng sẽ không tẩu hỏa nhập ma.
”“Cái này mà xem không hiểu, không phải người mù cũng là kẻ ngốc!”Mọi người vừa thổn thức cảm khái, lại vui mừng không thôi.
Nếu như những chuyện trải qua một tháng này giống như bánh trên trời rơi xuống vậy thì tình hình hiện tại lại giống như có một bàn tay vô hình bẻ miếng bánh này ra đút cho bọn họ ăn.
"Kiếm đạo của trang chủ thật là cao thâm khó lường!"Hữu hộ pháp nói từ tận đáy lòng.
"Đúng vậy, so với vương gia ngài thì Bạch Viên Vương giống như chú hề nhảy nhót vậy.
"Tả hộ pháp cũng không lạc hậu, cái danh xưng “vương gia” này vốn tôn xưng Bạch Viên Vương, bây giờ lại không chút do dự tặng cho Lý Thanh Sơn.
Ánh mắt của hai người giao nhau, không ai nhường ai.
“Ta đã không còn tu kiếm đạo từ lâu rồi, chỉ là lừa trẻ con thôi.
”Lý Thanh Sơn thẳng thắn nói.
Tả Hữu hộ pháp không muốn tin nhưng lại không thể không tin.
Nếu như kiếm đạo như vậy chỉ để lừa trẻ con, vậy thì kiếm đạo của bọn họ được coi là cái gì, mèo chó đánh nhau à?"Dáng vẻ các ngươi mắt lớn trừng mắt nhỏ này không giống như trẻ con sao? Trời đất rộng lớn như vậy nhưng tầm mắt lại hạn hẹp.
”Thấy Lý Thanh Sơn uy phong khiển trách bọn họ, Cố Nhạn Ảnh mở quạt thiết phiến ra, che miệng cười trộm.
Cái tên bừng bừng hứng thú dạy bảo trẻ con như vậy cũng không giống “người lớn”.
"Xin được thụ giáo!"“Sau này chúng ta nhất định sẽ cố hết sức xóa bỏ hiềm khích lúc trước, toàn tâm toàn ý dốc sức vì Thần Viên sơn trang.
”Vẻ mặt của Tả Hữu hộ pháp vô cùng chân thành.
Vào giờ phút này, thứ mà bọn họ buông bỏ không chỉ có tranh chấp mà còn có xuất thân môn phái thậm chí là cả những xích mích lúc trước.
Nếu thấy được kiếm đạo như vậy, phàm trần thế tục có cái gì để mà tính toán chứ, kiếm đạo trong người, cho đến bây giờ đều không thiếu một trái tim cô tuyệt.
"Nơi này đã không thích hợp để gọi là Thần Viên sơn trang nữa, thỉnh vương gia ban tên mới!”Lý Thanh Sơn có chút động lòng, nhưng lại do dự một chút, trong đầu hiện lên một bóng người, hắn xua tay nói:"Không phải ta bảo các ngươi mở tầm mắt ra sao? Chỉ là một tấm bảng hiệu mà thôi, đổi nó làm gì chứ?”"Tuân lệnh.
"Lý Thanh Sơn đứng dậy, giơ hai tay lên:"Tốt lắm, mọi người cùng nhau trả lời ta, khẩu hiệu của chúng ta là gì?""Mọi người đều phải học, mọi người phải luyện công!""Đây là một cuốn sách này hay đúng không!""Đúng!""Rất tốt.
Nếu sách hay, các ngươi phải học thuộc không sót một chữ cho ta, sau này ta sẽ kiểm tra, ai không học thuộc thì sẽ không thể thấy bản kiếm phổ mới!”Lý Thanh Sơn cháy nhà ra mặt chuột, ánh mắt sáng lấp lánh giống như nhìn một đám cừu non chờ bị làm thịt.
Trong tương lai, cuốn sách này sẽ được lan truyền khắp thiên hạ, chắc chắn hắn không thể yêu cầu mỗi một người đọc làm như vậy nhưng ai bảo đám người này ở trong địa bàn của mình chứ.
"Chúng ta nhất định làm theo lệnh của vương gia.
"Tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, không ngờ tiếp theo còn có kiếm phổ để đọc, lại có một vị cao thủ tuyệt thế giải thích giúp, trên đời nào tìm được chuyện tốt như vậy!Còn về việc học thuộc lòng, ai cũng không cảm thấy đó là chuyện gì to tát.
Tuy cuốn sách này được gọi là đại truyện nhưng chỉ có một trăm trang mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ có mấy chục ngàn chữ, có thể học kiếm trong Thần Viên sơn trang, ai mà không phải là người tai thính mắt tinh.
Hơn nữa trong cuốn sách này ngoại trừ lịch sử huy hoàng của Bạch Viên Vương nghe đóng cả kén tai ra thì chính là lý luận võ học tuyệt diệu, cho dù không có ai yêu cầu cũng cần phải học thuộc.
Chỉ là có rất ít người chú ý đến câu cuối cùng trong sách:“Chưa xong còn tiếp.
”Cho dù có chú ý tới cũng sẽ tràn đầy mong đợi, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghĩ xem rốt cuộc cái này có ý nghĩa gì.
Trong lòng Cố Nhạn Ảnh dâng lên một tia thương hại.
Đó là cả mấy chục cuốn sách mà, không, đây chỉ là phỏng đoán của hắn, đợi đến ngày viết xong sợ là có mấy triệu thậm chí hơn mười triệu chữ!Nghĩ đến đây, nàng không khỏi bật cười, trong đại sảnh yên lặng đều bị khung cảnh diễm lệ của giờ phút này làm cho choáng ngợp.
Cố Nhạn Ảnh lập tức thu lại nụ cười của mình, cái gọi là "hồng nhan họa thủy", đừng để ông trời lại tìm được mầm tai họa.
Mặc dù không làm gì được bọn họ cũng đủ phiền toái rồi.
Hai người lại đi ra ngoài phòng, mấy ngày gió tuyết liên tục vậy mà ngừng rồi, trên bầu trời xanh thẫm, bầu trời đầy sao vây quanh mặt trăng, xung quanh là vầng trăng khuyết, ánh trăng kéo dài lên thế giới băng tuyết vô tận như phủ lên một ánh sáng bạc rực rỡ.
Thiên hành hữu thường, chuyển động theo thời gian, ngay cả ý trời u tối kia cũng không thể tạo ra những trận gió tuyết bất tận.