"Thiên hạ nào có kẻ gian trá độc ác bị sét đánh chết? Cho đến bây giờ đều là đai lưng vàng giết người phóng hỏa, sửa cầu đắp đường không thi hài?”“Vậy các hạ muốn làm người giết người phóng hỏa hay là làm người sửa cầu đắp đường?”“Không làm cái nào cả! Ông trời bất công, ta sẽ thay trời hành đạo!"Đang nói chuyện, Lý Thanh Sơn uống liền mấy bát rượu, uống cạn vò rượu:"Đi lấy thêm rượu!""Khẩu khí của các hạ đúng là lớn thật!”Tiết Băng tâm tình kích động, cũng không còn nghi ngờ gì nữa, có thể nói ra lời nói ngông cuồng như vậy, ngoại trừ hiệp vương thì còn có thể là ai nữa chứ?Lý Thanh Sơn đột nhiên mỉm cười:"Nhưng mà đây đều là chuyện nhỏ!"Cái này mà là chuyện nhỏ? Tiết Băng ngạc nhiên nói:"Vậy dám hỏi chuyện gì mới là lớn?""Tìm bò.
"Tiết Băng dở khóc dở cười:"Vậy ngươi không cần tìm nữa, ta có thể tặng cho ngươi một con!"Lý Thanh Sơn nói:"Tiểu nữu à, cho dù ngươi cho ta mười ngàn con cũng không thể sánh bằng một con kia của ta!”La Hầu Tiểu Minh không chịu nổi nồng độ rượu, đang chống tay ngủ gà ngủ gật, nghe thấy lời này đột nhiên nhìn hắn một cái như có điều suy nghĩ.
“ Tiểu nữu.
”Tiết Băng lộ ra biểu cảm kỳ quái.
"Quên đi, quên đi, không nói chuyện này nữa, chúng ta uống đi!"Lý Thanh Sơn lại hỏi Hồng chưởng quỹ:"Vừa rồi ngươi nói thiên hạ thập đại mỹ nhân, ở đây có một người, không biết chín người còn lại là ai?""Ngươi hỏi cái này làm gì?"Hồng chưởng quỹ cảnh giác hỏi.
"Ta chỉ nghĩ, nếu có thể cưới tất cả những mỹ nhân này thì thật tuyệt phải không!"Đây là ước mơ của tất cả đàn ông trong thiên hạ, nhưng chưa từng có ai dám nói ra như vậy chứ đừng nói có một người trong đó đang ở đây.
“Ngươi điên rồi!”Hồng chưởng quỹ quát:“Đại tiểu thư, ngươi đừng chấp nhặt với tên say này!"To gan cuồng đồ!"Đệ tử phái Tuyết Sơn nhao nhao rút kiếm ra.
Tiết Băng phất tay ra hiệu mọi người yên lặng:"Vậy có lẽ ngươi phải thất vọng rồi!""Phải không?""Cái gọi là thiên hạ thập đại mỹ nhân, hiện tại chỉ còn lại có chín người.
Mặc cho các hạ có bản lãnh thông thiên cũng khó mà cưới được hết.
”"Này, chẳng lẽ đại tiểu thư ngươi muốn rút lui, không làm thập đại mỹ nhân nữa sao.
Chút chuyện nhỏ này xem ra cũng không cần ta phải có bản lãnh thông thiên.
”"Đây vốn là hư danh do thế nhân áp đặt, nếu như có thể rút lui thì ta đã làm từ lâu rồi! Chẳng qua là một mỹ nhân trong đó đã hương tiêu ngọc vẫn, trừ phi các hạ có thể cải tử hồi sinh.
”"Thật đáng tiếc, lại có người nỡ ra tay ngắt hoa như vậy, đúng là phung phí của trời.
Ta tới kính nàng một ly.
”Lý Thanh Sơn uống một ngụm lớn rượu, hắn vốn tùy ý nói mà thôi chứ thật ra cũng không cảm thấy đáng tiếc gì cả.
Tiết Băng lạnh lùng nói:"Các hạ, còn muốn che giấu sao? Cái người ngắt hoa kia chẳng lẽ không phải là các hạ à!”"Ta? Lúc nào chứ?"Lý Thanh Sơn cả kinh, hắn thật sự không biết làm sao lại có người đặc biệt nói chuyện phiếm với hắn như vậy?"Vị mỹ nhân kia xuất thân từ Mã gia, bỏ mạng ở Phi Mã thành, nghe đồn là hiệp vương Lý Thanh Sơn tự tay giết chết!”"À!"Trong tửu lầu vang lên một trận kinh hô, Hồng chưởng quỹ trừng to hai mắt, đứng dậy lùi ra sau, vấp phải ghế dài trật chân té ngồi phịch xuống đất.
Các đệ tử của phái Tuyết Sơn lần lượt rút kiếm ra khỏi vỏ, đưa ngang trước người nhưng không có ai dám tiến lên.
Người có tên cây có bóng, cái tên hiệp vương ở biên giới phía bắc như mặt trời ban trưa, không ai không sợ.
Tửu lầu nho nhỏ này thoáng chốc trở nên đáng sợ như ma vực.
Lý Thanh Sơn cố hết sức nghĩ lại:"Hình như có chuyện như vậy, ta xưa nay giết người không tính toán, quả thật rất khó phân biệt đẹp xấu, lại để cho Tiết đại tiểu thư chê cười rồi.
Nhưng mà giết thì cũng giết rồi, nào, uống rượu!”“Nói như vậy là ngươi thừa nhận rồi!”Tiết Băng hỏi, nàng phải lấy hết can đảm mới có thể tiếp tục ngồi ở chỗ đó.
"Đúng vậy, ta chính là Lý Thanh Sơn, hơn nữa ta có giấu giếm lúc nào đâu, nếu ngươi hỏi ta thì ta đã nói cho ngươi từ lâu rồi!"Nói đến đây, Lý Thanh Sơn đột nhiên đứng dậy.
Tiết Băng chỉ cảm thấy một bóng người to lớn bao phủ lấy nàng khiến nàng gần như thở không nổi, lại thấy hắn nhìn ra ngoài cửa:"Mưa tạnh rồi.
"Cơn mưa xối xả mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, mây đen tan đi, từng đường ánh sáng chói lọi rơi xuống Tuyết Sơn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ thần thánh.
"Lão già à, cám ơn rượu của ngươi, đây là tiền mua thịt.
"Lý Thanh Sơn ném xuống một thỏi bạc, xách theo La Hầu Tiểu Minh đi ra ngoài cửa.
Cơ thể của Tiết Băng chặn ở trước cửa:"Ngươi muốn đi đâu?""Đương nhiên là lên núi.
""Ngươi không thể bỏ qua cho phái Tuyết Sơn sao?”"Sao có thể cho người khác ngủ ngáy một bên giường của mình được.
""Ngươi được xưng là hiệp vương, nói muốn thay trời hành đạo, cũng biết phái Tuyết Sơn chưa bao giờ ức hiếp người lương thiện giống như Mã gia.
”