"Nếu không phải như vậy thì trên đời sớm đã không còn phái Tuyết Sơn rồi.
Yên tâm, hôm nay ta không định giết người.
Nhưng mà chiều hướng phát triển không phải bạn thì là địch, dù sao cũng phải kết thúc!”"Cuộc đời ta chưa từng làm chuyện ác, nếu ta ngăn cản ngươi thì ngươi cũng giết ta?""Tiểu cô nương, nhìn xem ngươi đang cầm cái gì trong tay? Kẻ cầm kiếm chết vì kiếm, có gì oán trách! Tránh ra đi, bây giờ ngươi không muốn ta kết thù với phái Tuyết Sơn đâu nhỉ!"Lý Thanh Sơn giết được một người thì cũng không quan tâm giết được người thứ hai.
Hắn diệt được Mã gia cũng không quan tâm tiêu diệt phái Tuyết Sơn.
Cho dù vô tội thiện lương cũng phải gánh phần tội nghiệt này, không cần xoắn xuýt tự trách hay là khước từ tự bào chữa cho mình.
Phần quyết tâm trước nay chưa từng có này của hắn sẽ không bao giờ thay đổi.
Cho dù là người tốt mười đời, vạn gia sinh phật, người nào cản đường hắn đều phải chết!Tiết Băng cắn môi, sắc mặt thay đổi, tra kiếm vào vỏ rồi tránh sang một bên.
Người đàn ông này mặc dù được gọi là "hiệp vương", nhưng hắn tuyệt đối không bị hai chữ “nghĩa hiệp” ràng buộc.
"Như vậy mới ngoan chứ.
"Lý Thanh Sơn lướt qua Tiết Băng, bước ra khỏi cửa.
Hắn hít một hơi thật sâu, trong không khí tràn ngập mùi thơm của bùn đất sau cơn mưa.
Hắn bước chân trần đi trên mặt đất, đi một bước mười trượng về phía Tuyết Sơn.
Tiết Băng sử dụng khinh công đuổi theo:"Ta đưa ngươi lên núi!""Cũng được, lên trên núi uống rượu tiếp, hi vọng cũng có người mời rượu!"Lý Thanh Sơn cười chép miệng, tựa hồ còn hồi tưởng lại mùi vị rượu lúc nãy.
"Người khác không mời thì ta mời!"Tiết Băng có thể nghe thấy sát khí ẩn chứa trong lời nói của hắn, nàng biết sinh tồn tử vong của phái Tuyết Sơn ở ngay trước mắt.
"Sư tỷ!" "Sư muội!"Các đệ tử của phái Tuyết Sơn vội vàng chạy ra khỏi cửa, bóng dáng của hai người đã biến thành hai chấm nhỏ, leo lên Tuyết Sơn.
Một lúc lâu sau, Hồng chưởng quỹ mới hoàn hồn lại, trong lòng sợ hãi không thôi, trời nóng cả người toát đầy mồ hôi.
Kia thế mà lại là Lý Thanh Sơn! Lão ta vậy mà lại không cho hắn mặt mũi, dạy dỗ hắn trước mặt nhiều người như vậy, thật đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà.
Khuôn mặt của tiểu nhị kích động đỏ bừng:"Chưởng quỹ, ngươi nhìn thấy không? Đó chính là hiệp vương gia.
Hừ, nếu không phải hắn khoan dung độ lượng thì đầu của ngươi đã chuyển vị trí rồi, ai da!”Hồng chưởng quỹ nhảy dựng lên, sử dụng võ công đã nhiều năm không dùng, đá vào mông hắn:"Đầu ngươi mới chuyển chỗ ấy, còn không làm việc cho ta!"Tiểu nhị xoa mông, tức giận bất bình nói:"Hừ, chờ ta gia nhập Thiên Hạ hội, học được tuyệt thế võ công để xem ngươi có còn dám đá ta!”Hồng chưởng quỹ cười khổ tự lẩm bẩm:"Danh bất hư truyền, danh bất hư truyền, lần này phái Tuyết Sơn gặp nạn rồi.
"Lý Thanh Sơn không đi theo đường chính, gặp sông qua sông, gặp khe suối qua khe suối, leo trèo đi thẳng lên, một đường vượt qua ranh giới có tuyết, trở về dưới mây trắng.
Hắn thoáng dừng bước, Tiết Băng theo kịp đã thở hồng hộc.
Nàng mới vừa vượt qua cảnh giới Tiên Thiên, chân khí ngược lại không dồi dào bằng nội lực lúc trước.
"Nghỉ một lát?"Lý Thanh Sơn cười hỏi.
"Không cần.
"Tiết Băng cắn răng nói, bây giờ nàng đang đại diện cho phái Tuyết Sơn.
Lý Thanh Sơn lại nằm xuống, thoải mái phơi nắng.
Tiết Băng vội vàng ngồi xuống điều chỉnh hơi thở.
Hắn cũng không cố ý khiến cho nàng khó chịu, trong lòng nàng không khỏi có chút cảm kích, lại cảm thấy cổ quái:"Hắn tới để đối phó với phái Tuyết Sơn, ta cảm kích hắn làm gì?""Hiệp vương, ngươi một mình lên núi không sợ bị vùi lấp ở nơi đó sao?""Ngươi đang quan tâm an nguy của ta sao?”"Ta đang khuyên ngươi biết khó mà lui!"Lý Thanh Sơn ha ha cười to, âm thanh chấn động tầng mây.
Tiết Băng đột nhiên cảm thấy người nam tử như vậy nếu như bị rơi vào tuyệt cảnh thật đúng là một chuyện đáng tiếc.
Nàng lập tức lắc đầu vì suy nghĩ hoang đường này của mình.
Bây giờ trong thiên hạ không biết có bao nhiêu người muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Nếu như thật sự có cơ hội, sợ rằng nàng cũng sẽ không bỏ qua, nhưng mà ai có thể làm gì được hắn chứ ?"Ta nghỉ ngơi xong rồi, đi thôi!"Trong chính điện của phái Tuyết Sơn vang lên tiếng nói chuyện, một người đàn ông nóng nảy khuyên nhủ:"Tiết chưởng môn, lệnh đồ có thể làm chứng, tên đại ma đầu Lý Thanh Sơn kia chất thi thể thành núi, thích giết chóc thành tính, tuyệt đối sẽ không bỏ qua phái Tuyết Sơn đâu.
Xin người sớm đưa ra quyết định, cùng nhau chống lại Thiên hạ hội!""Đúng vậy sư phụ, chỉ dựa vào thực lực của phái Tuyết Sơn chúng ta tuyệt đối không thể nào đối kháng được với Thiên Hạ hội.
Chỉ có liên hiệp tất cả võ lâm đồng đạo mới có thể đánh một trận với chúng!"Tất cả trưởng lão của phái Tuyết Sơn đều tụ tập lại tại trong chính điện, trên mặt mọi người đều có vẻ lo lắng, chưởng môn Tiết Hàn Phong trầm ngâm không nói.
Đang lúc ấy thì một nam một nữ bước vào trong điện, Tiết Hàn Phong kinh ngạc nói:"Băng nhi?"Hai người hết lời khuyên nhủ Tiết Hàn Phong sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, thất thanh nói:"Lý Thanh Sơn!"