Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1971 - Chương 1982: Một Hai Lần Còn Được

Chương 1982: Một Hai Lần Còn Được

Lý Thanh Sơn nhìn sang hai người đang nói chuyện, là một già một trẻ, đều là người hắn từng gặp ở Phi Mã Thành, là đám cao thủ Tiên Thiên được xoay quanh tiền minh chủ Trương Vân Thiên, sau đó tranh thủ lúc Cố Nhạn Ảnh bị phụ thể mà chạy trốn tứ tán.

Người còn trẻ là một thanh niên anh tuấn, còn mặc áo trắng, chính là đệ tử của phái Tuyết Sơn.

Người già kia đến đây là làm thuyết khách, xem ra vẫn có chút không cam lòng thua cuộc, muốn đọ sức với hắn một chút.

Người trong điện đều hoảng sợ thay đổi sắc mặt, tiếng rút kiếm vang lên liên tục.

“Băng Nhi, mau đến đây.

”Tiết Hàn Phong vừa nói, vừa khởi động đại trận trong môn phái, nhiệt độ trong điện giảm xuống kịch liệt, thời tiết vốn còn đang ở giữa hè, hiện tại hơi thở ra ngoài đã biến thành sương mù, Lý Thanh Sơn cảm thấy hàn khí vẫn khá lạnh, dưới chân đã kết thành sương lạnh, nhanh chóng lan tràn lên.

Lý Thanh Sơn cũng không thèm để ý đến, giơ ngón tay chỉ thẳng vào lão giả làm thuyết khách, ngoắc ngón tay cái ra sau.

Lão giả kia như được đại xá, vội vàng tông cửa xông ra ngoài, làm cho tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, người này cũng là người nổi tiếng từ rất nhiều năm, vậy mà còn không dám hó hé tiếng nào đã bỏ trốn mất dạng.

Sao có thể ngờ được sau khi lão ta nhìn thấy cảnh Lý Thanh Sơn giết người rồi, làm gì còn có can đảm làm kẻ địch với hắn nữa.

lão ta không sợ lừng lẫy chết trận, lại không muốn bị người ta tùy ý nghiền chết như giết chết một con rệp.

“Đứng lại!”Lý Thanh Sơn quát.

Lão giả kia vừa mới lướt qua ngạch cửa đã nghe được lời này, lập tức như bị đóng đinh ở đó, không dám nhúc nhích tí nào.

Lý Thanh Sơn không thèm quay đầu lại nói:“Đây là lần thứ hai ta tha mạng cho ngươi, sao ngươi còn không biết nói tiếng cảm tạ nào thế?”Lão giả thay đổi sắc mặt liên tục, cúi đầu chắp tay:“Cảm tạ ngươi đã không giết ta!”“Một lần hai lần thôi, không có chuyện đến lần thứ ba hay lần thứ tư.

Nếu chuyện này lại diễn ra lần nữa, ngươi gia nhập vào Thiên Hạ Hội luôn đi.

”Lão giả ngẩng đầu nhìn chăm chú vào bóng dáng của Lý Thanh Sơn, gật đầu thật mạnh:“Được!”Lại quay sang nói với Tiết Hàn Phong:“Tiết chưởng môn, ta và ngươi đã quen biết nhiều năm, biết từ trước đến nay ngươi đều rất nhân nghĩa, không nỡ nhìn thấy phái Tuyết Sơn rơi vào kết cục như Mã gia, ngươi.

ngươi đầu hàng thì tốt hơn!”Lại thở dài thườn thượt, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.

Mọi người đều trợn tròn mắt, rốt cuộc thì lão ta là thuyết khách của ai thế?Lý Thanh Sơn liếc nhìn thanh niên mặc áo trắng kia, hắn ta giống như chuột thấy mèo, run lập cập, cúi đầu không nói một lời.

Tiết Băng cảm khái vô cùng, đây còn là đại sư huynh kiêu ngạo tận trời trong quá khứ sao?Tiết Hàn Phong nghiêm nghị chắp tay nói:“Tại hạ Tiết Hàn Phong, là môn chủ đời thứ mười của phái Tuyết Sơn.

Hiệp Vương đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa được.

”“Tiết chưởng môn, không cần nói nhảm quá nhiều, ngươi muốn chiến hay muốn hàng, cứ nói một lời là được!”;Lý Thanh Sơn bước về phía trước một bước, bùm bùm, đại điện chấn động, sương lạnh vỡ nát.

“Không biết muốn chiến kiểu gì, lại hàng như thế nào!”“Nếu nhất định phải đánh nhau thì cứ việc cùng nhau lên một lượt, không cần chú ý quá nhiều.

Nếu muốn đầu hàng, từ nay về sau không còn phái Tuyết Sơn, chỉ có Tuyết Sơn Đường của Thiên Hạ Hội, ngươi vẫn cứ là đường chủ!”Trong lòng tất cả mọi người đều trầm xuống, đây là muốn tiêu diệt phái Tuyết Sơn của bọn họ! Nếu không phải trước khi rời đi, Lão giả kia đã nói vài câu, có lẽ đã có người lập tức quát mắng.

Lúc này ai nấy rối rít cầm kiếm nhào lên, bày tỏ thái độ cùng sống chết với phái Tuyết Sơn.

Chỉ có thanh niên mặc áo trắng kia vẫn không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng nhìn mặt đất, lẩm bẩm nói:“Vô dụng, vô dụng thôi!”Tiết Băng đang không thèm nhìn hắn nữa, đại sư huynh ngày xưa đã chết, không phải bị người kia giết chết, mà là bị hù chết, kéo dãn khoảng cách với Lý Thanh Sơn, đi đến bên cạnh phụ thân, lại xoay đầu nhìn lại.

Lý Thanh Sơn đứng yên như núi ở trước cửa điện, yêu khí tỏa ra từ người hắn nhét đầy cung điện, giống như một đám mây đen đè trên Tuyết Sơn, gần như không thể nào tìm được bất cứ điểm chung nào giữa hắn và người nam nhân vô cùng chật vật xông vào tửu lâu, cho dù có bị chưởng quầy la mắng cũng vẫn cười ha ha lúc trước.

Nhưng cẩn thận nhìn lại, lại phát hiện thật ra hắn cũng chẳng thay đổi gì, đôi mắt rạng rỡ tràn ngập ánh sáng dường như lúc nào cũng mang theo ý cười, hiện tại lại có chút hài hước coi mọi thứ như trò đùa.

Tiết Hàn Phong hít thật sâu:“Phái Tuyết Sơn và Thiện Hạ Hội nước giết không phạm nước sông, ta sẵn lòng nhường ra toàn bộ địa bàn dưới chân núi, thề vĩnh viễn sẽ không là kẻ địch với Thiên Hạ Hội!”

Bình Luận (0)
Comment