Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1988 - Chương 1999: Lại Có Thêm Một Người

Chương 1999: Lại Có Thêm Một Người

Lý Thanh Sơn thu chân lại, Thiết Hùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nâng Phục Khổ phương trượng dậy, chuyển vận chân khí chữa thưa, Phục Khổ phương trượng quay đầu cảm ơn hắn ta.

Lý Thanh Sơn cũng mặc kệ bọn họ, vết thương cỡ này không thể nào khôi phục trong vài ngày được, nếu tên hòa thượng này còn muốn sống sót, chưa chắc sẽ không thay đổi ý kiến, lại nói với Quan chủ của Huyền Hư Quan nói:“Đến lượt của ngươi.

”Quan chủ Huyền Hư Quan bị thương rất nặng, toàn thân đều tỏa ra mùi bị đốt trụi, sức mạnh phản phệ của sâm sét không phải là thứ dễ dàng thừa nhận như thế.

Trước khi hắn đến đây cũng đã biết trước trận chiến này sẽ thua, lại không ngờ sẽ thua thê thảm như thế.

Lý Thanh Sơn hỏi Hồ Tiên Nhi:“Mỹ nhân của Huyền Hư Quan tên là gì?”“Dương Diệu Chân, còn được gọi là Chân Tiên Tử, không lẽ có ta rồi còn chưa đủ sao?”Hồ Tiên Nhi cúi thấp đầu, tự ai oán nói.

“Hắc, ngươi bớt nói chuyện đi, chúng ta mới gặp mặt chưa đến một canh giờ.

Giả vờ tình cảm sâu đậm gì chứ.

Có ngươi đương nhiên không đủ, ta muốn gom đủ Thiên hạ thập đại mỹ nhân, tính kỹ ra thì ngươi còn chưa phải là một trong thiên hạ thập đại mỹ nhân đâu, đi sang một bên đi!”Giọng điệu của Lý Thanh Sơn không giống như muốn tìm kiếm Mỹ nhân, càng giống như một đứa bé cứng đầu muốn gom đủ một bộ tấm card, hơn nữa không hề lưu luyến mà quẳng Hồ Tiên Nhi – người không thuộc về bộ card này ra ngoài.

Hồ Tiên Nhi bĩu môi, đúng là một người kỳ quái!Lý Thanh Sơn nói với quan chủ Huyền Hư Quan nói:“Lỗ mũi trâu, dâng Dương Diệu Chân, môn hạ của ngươi ra đây, đổi lấy tính mạng của ngươi!”“Ma đầu, ngươi đừng mơ!”Lý Thanh Sơn lập tức nhấc chân lên, chỉ tay về phía Thiết Hùng:“Ngươi câm miệng!”Thiết Hùng đang định khuyên nhủ, nghe vậy chỉ đành ngậm miệng lại.

“Ngươi xem vị đại sư kia thông minh đến mức nào chứ, không nói tiếng nào.

Người chết đuối đều là người biết bơi, ngươi bị đánh chết toàn là kẻ già mồm, đi chết đi!”“Hiệp Vương gia, Dương Diệu Chân ở đây, xin hãy thủ hạ lưu tình!”Một nữ quan đạo nhân từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt nàng vô cùng lạnh nhạt, cơ thể cao gầy, không có chút son phấn nào, dáng đi như hạc, có vẻ vô cùng thanh nhã.

“Ồ, lại có thêm một người!”Lý Thanh Sơn cười, hiện tại còn chưa đến hai ngày, hắn đã có được ba người trong thập đại mỹ nhân, cũng có thể coi như tiến bộ thần tốc.

Dương Diệu Chân bước từng bước một lên lầu, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt, lần lượt thi lễ với Lý Thanh Sơn và quan chủ Huyền Hư Quan, giống như hoàn toàn không nhìn thấy tình cảnh thê thảm của quan chủ Huyền Hư Quan.

“Được, ngươi đến đây để đổi mạng của tên lỗ mũi trâu này đúng không?”Lý Thanh Sơn hỏi.

“Diệu Chân, không được, ta thà chết!”Quan chủ Huyền Hư Quan nói.

Dương Diệu Chân nhẹ nhàng lắc đầu:“Cũng không phải thế!”“Vậy ngươi đến đây để nhặt xác hắn sao?”“Cũng không phải.

Ta muốn đánh với Vương gia một ván cờ.

”“Chơi cờ?”“Vạn Hoa Lâu chính là nơi phong nhã, Hồ Tiên Nhi cô nương thường ở nơi này dùng cầm kỳ thư họa để kiểm tra người khác.

Ba thứ cầm thư họa rất khó phân ra cao thấp, chỉ có thể đấu tranh trên bàn cơ một lần.

Nếu ta thắng, xin Vương gia lập tức thả người; nếu ta thua, từ đây về sau sẽ thuộc về Vương gia, sẽ không bao giờ đổi ý.

”Cho dù Dương Diệu Chân nhắc đến việc thắng hay thua thì vẻ mặt đều vô cùng lạnh nhạt.

Lý Thanh Sơn nói:“Ta chỉ cần vươn tay ra, ngươi còn có thể chạy thoát sao? Cần gì phải đánh cờ gì chứ.

”“Muốn lấy sức mạnh đè người rất dễ, nhưng muốn dùng đức để thu phụ người khác lại rất khó, mới vừa rồi ở bên ngoài cửa nghe được mấy lời đại nghĩa của Vương gia, trong lòng cũng cảm giác cực kỳ bội phục, rất muốn đi theo ngươi, nhưng tu vi của ta đều đến từ Huyền Hư Quan, sao có thể cứ thế mà đi chứ, phải cố gắng hết sức một lần mới đúng, ta tin chắc Vương gia là người có đức, nhất định sẽ không làm Diệu Chân thất vọng, nếu Vương gia không tinh thông những thứ này, có thể để Hồ Tiên Nhi cô nương làm thay, cờ nghệ của nàng ta cũng nổi tiếng rất giỏi.

”Dương Diệu Chân từ từ nói, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, thái độ này ngược lại càng có thể kích thích ham muốn chinh phục của nam nhân.

Lý Thanh Sơn cười nói:“Ngươi giỏi ăn nói thật, nếu ta là người thắng, vui vẻ rồi cũng sẽ không chém giết lung tung, cho dù thắng hay thua thì cũng có thể bảo vệ tính mạng của tên lỗ mũi trâu này, còn làm cho bản thân có cơ hội chiến thắng.

”“Vương gia rất thông minh, ta không thể sánh bằng, chắc hẳn cờ nghệ cũng hơn xa ta.

”Hồ Tiên Nhi nói nhỏ:“Vương gia, coi chừng bị mắc mưu, cờ nghệ của ta.

”Lý Thanh Sơn uống sạch rượu trong bình, vung tay lên dọn sạch mặt bàn nói:“Lấy bàn cờ ra!”Một lúc sau, tiểu tỳ mặc áo xanh bưng bàn cờ lên, chui thẳng vào trong lồng ngực Hồ Tiên Nhi:“Tỷ tỷ!”“Đây là muội muội ruột của ngươi sao?”Lý Thanh Sơn hỏi.

Bình Luận (0)
Comment