Chương 208: Người Đại Diện Cho Pháp Luật - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 208: Người Đại Diện Cho Pháp Luật
Luyện Khí sĩ tầng sáu, không phải chỉ mạnh về mặt ngự khí mà còn có phát thuật.
“Đi!”
Trác Trí Bá biến ngón tay thành kiếm, chỉ thẳng vào phía Lý Thanh Sơn, rồng lửa gầm thét lao về phía Lý Thanh Sơn, nhanh như tia chớp, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa xuất hiện, hoàn toàn không nhìn thấy được cơ thể của rồng lửa.
“Rống!”
Lý Thanh Sơn hét to, cầm khiêng hướng về phía trước, tấm khiêng trong tay hắn đã phóng to hết cỡ, đâm mạnh vào đầu rồng lửa, đồng thời cơ thể cũng trốn kỹ ở phía sau tấm khiêng.
Đùng, ánh lửa bắn ra khắp nơi, rồng lửa biến thành một vùng biển lử.
Lần này, Lý Thanh Sơn dứt khoát bay thẳng ra ngoài, đánh vào trên một cái cây lớn ở xa hơn mươi trượng, cơ thể mới ngừng lại được, lá cây rơi ầm ầm ở trên đầu, hắn lại vẫn cứ lớn tiếng khen ngợi:
“Thống linh Trác đúng là giỏi!”
Ngoại trừ cánh tay có hơi đau nhức ra, vẫn cứ không hề bị thương.
Như thế cũng có thể nhận ra được tầm quan trọng của việc lựa chọn một linh khí thích hợp, sau khi trào phúng xong, nhất định không thể thiếu một tấm khiên đến để hấp thu những thương tổn.
Nhưng mà hình như lần kɧıêυ ҡɧíɧ lần này hơi bị quá trớn, Trác Trí Bá có vẻ như muốn gϊếŧ quách hắn đi cho sướиɠ người, dường như không còn để ý đến trường hợp, đúng là không đủ lý trí.
Trác Trí Bá thống lĩnh Ưng Lang Vệ thành Gia Bình nhiều năm, chưa bao giờ bị ai kɧıêυ ҡɧíɧ, hơn nữa vừa mới bị Tiền Dung Chỉ chơi cho một vố, lại còn bị Lý Thanh Sơn sỉ nhục như thế, dù có lý trí đến mức nào cũng đã tức điên.
Trác Trí Bá thấy rồng lửa cũng không thể nổ chết Lý Thanh Sơn, duỗi tay, một cây đao dài chừng bảy tấc bị hắn điều khiển trôi nổi giữa lòng bàn tay, liên tục xoay tròn, ma sát cùng không khó, phát ra tiếng kêu ong ong, giống như đang vô cùng nôn nóng muốn được gϊếŧ người uống máu.
Lý Thanh Sơn dựng đứng lông tơ toàn thân, cảm giác được một loại cực kỳ nguy hiểm, phi đao còn ở xa cách mấy trượng nhưng lại có cảm giác như có người cầm đao gác ngang cổ hắn, có thể chém xuống bất cứ lúc nào.
Tấm khiên thu nhỏ, quay về túi bách bảo, giở phút này thì tấm khiên chỉ có thể đón đỡ một mặt đã không có tác dụng. Hắn tập trung toàn bộ tinh thần vào cây phi đao trong lòng bàn tay Trác Trí Bá.
Nếu Trác Trí Bá thật sự phóng phi đao ra ngoài, vậy chuyện duy nhất Lý Thanh Sơn có thể làm chính là trốn.
Hắn đã nghiên cứu qua đạo ngự khí, khoảng cách của một Luyện Khí sĩ tầng sáu khoảng chừng ba mươi bước. Khoảng cách này không tính là quá xa, còn lâu mới đạt đến thủ đoạn vô địch kiếm tiên có thể chém đầu người dù ở cách xa ngàn dặm như trong truyền thuyết.
Nhưng nếu phối hợp với tốc độ đáng sợ của Luyện Khí sĩ tầng sáu thì đây cũng là một cỗ máy gϊếŧ người đích thật. nếu Lý Thanh Sơn có được chiêu này, thì lúc gϊếŧ sạch ngàn người ở đảo Tích Hoa đã không cần dùng nhiêu công sức đến thế.
Nhưng Lý Thanh Sơn cũng không phải chưa từng nghĩ đến bước này, đã chuẩn bị sẵn phù Thanh Phong, trốn thì trốn thôi, hắn rất có lòng tin với tốc độ chạy trốn của bản thân.
Giờ phút này, hắn đã lui ra ngoài hơn trăm bước, cũng là vì để phòng Trác Trí Bá thẹn quá hóa giân, không màng tất cả, dù bị đuổi gϊếŧ cũng không có gì quan trọng, chỉ cần đừng bị xử lý thật là được. Nếu thật sự đến nông nỗi kia, hắn tính toán đi tìm Chu Văn Tân tố cáo Trác Trí Bá, dứt khoát làm lớn chuyện lên.
Vậy tin tức Trác Trí Bá cắt xen công huân của cấp dưới, thậm chí đuổi gϊếŧ công thần lập tức sẽ được lan truyền nhanh chóng ra ngoài, dù sao người mất mặt cũng không phải Lý Thanh Sơn hắn, đây gọi là đầu trọc không sợ bị nắm tóc. Đến lúc đó chỉ sợ Thanh Hà Phủ cũng sẽ khó chịu về Trác Trí Bá, chắc chắn sẽ không thể thiếu một lời đánh giá vô dụng.
Cát Kiện vội la to:
“Thống lĩnh Trác, xin bớt giận!”
Hắn cũng không ngờ Lý Thanh Sơn lại sâu sắc như thế, chỉ sợ Trác Trí Bá dưới cơn nóng giận gϊếŧ chết Lý Thanh Sơn ở Ưng Lang Vệ, như vậy thì phiền to.
Các Ưng Lang Vệ cũng nhốn nháo tụ lại, Trác Trí Bá cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, thu hồi phi đao, trừng mắt hưng dữ nhìn Lý Thanh Sơn:
“Lý Thanh Sơn, ngươi giỏi lắm!”
Mặc dù hắn đã phụ trách ở thành Gia Bình rất nhiêu năm nhưng cũng không thể nào làm cho tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục, vờ như không nhìn thấy gì, nếu hắn dám ra tay gϊếŧ người ở chỗ này, đừng nói là gϊếŧ thuộc hạ Ưng Lang Vệ, dù chỉ gϊếŧ một người thường, nếu như không có lý do thích hợp thì vẫn sẽ bị Ưng Lang Vệ trị tội
Ưng Lang Vệ là người đại diện cho pháp luật, người bảo vệ luật pháp, ở trong tối có thể muốn làm gì thì làm, nhưng ở mặt ngoài thì nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt luật lệ Đại Hạ, một khi vượt qua vùng cấm, chắc chắn sẽ không có hậu quả tốt.
Ở thành Gia Bình, Luyện Khí sĩ tầng sáu giống như một vị thần, nhưng ở trong mắt những người bên trên lại chẳng đáng là gì, gϊếŧ cũng không có gì đáng tiếc.
Lý Thanh Sơn thấy Trác Trí Bá đúng là không dám ra tay gϊếŧ hắn ở chỗ này, cũng yên lòng, phủi bay lá rụng trên đầu vai:
“Không cần phiền thống lĩnh Trác lo lắng, ta rất tốt! Lúc nãy uống quá chén, nói vài câu say xỉn, còn xin thống lĩnh Trác đừng để trong lòng.”
Trác Trí Bá phất tay áo bỏ đi, cảm giác cực kỳ bực bội, chưa bao giờ có cảm giác thân phận thống lĩnh này lại là một gông cùng xiềng xích như ngày hôm nay.