Chương 209: Tác Dụng Của Linh Thạch - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 209: Tác Dụng Của Linh Thạch
Người có ý hại hổ, hổ có ý hại người. Nếu là hai Luyện Khí bình thường thì đã kéo nhau ra ngoài, lấy pháp bảo linh phù ra, dùng tất cả thủ đoạn đánh một trận từ lâu rồi. Nhưng cũng chính là vì có được thân phận này, cho nên ai cũng không thể không để ý đến hậu quả. Hai người đều cần có một nơi thích hợp để giải quyết vấn đề này.
Lý Thanh Sơn quay trở về lâu, cười tươi rói với Tiểu An:
“Tiếp theo chỉ cần chờ.”
Sau đó lấy ra bình Bách Thảo Hoàn ra, vốn dĩ định để dành đến khi đột phá cảnh giới mới sử dụng, nhưng hiện tại vì muốn giữ được tốc độ tu luyện, cũng không thể để ý đến quá nhiều, tin chắc rằng trong túi bách bảo của Trác Trí Bá sẽ có càng nhiều linh dược tốt hơn, hiện tại cũng không cần phải keo kiệt.
Hôm sau, Lý Thanh Sơn lập tức đến huyện nha tìm Chu Văn Tân, định đổi một ít đan dược. Chu Văn Tân đã biết hành vi điên cuồng của hắn vào tối hôm qua, lại nói:
“Nhưng mà như thế cũng tốt, người lôi mâu thuẫn ra bên ngoài, hắn lại không dám tùy ý đυ.ng đến ngươi nữa.”
Lý Thanh Sơn hoảng sợ:
“Vì sao hắn không dám đυ.ng đến ta?”
Hắn làm như thế là vì muốn Trác Trí Bá mau đυ.ng đến hắn, càng nhanh càng tốt, vậy mới có thể gϊếŧ ngược lại hắn.
Chu Văn Tân nói:
“Ngươi vừa mới trở mặt với hắn thì đã lập tức chết oan chết uổng, vậy chẳng phải mọi người đều biết là hắn ra tay, hiện tại chắc chắn hắn đang cắn răng nhịn nhục, tìm cơ hội thích hợp để làm khó dễ người.”
Trong lòng Lý Thanh Sơn vô cùng chua xót, chỉ hy vọng không cần chờ cơ hội này quá lâu. Hắn đứng ở chỗ này chua xót, không biết được Trác Trí Bá ở trên núi đã nghiến răng đến chảy cả máu, gầm nhẹ:
“Ta nhất định phải tự tay gϊếŧ hắn! Ta nhất định phải tự tay gϊếŧ hắn!”
Không biết hai người này đến khi nào mới có thể tránh thoát ánh mắt của thế tục xã hội, oanh oanh liệt liệt, xúc động mà đánh nhau một trận.
Lý Thanh Sơn lúc lọi túi bách bảo, lấy ra tất cả linh thạch:
“Ta muốn đổi một ít đan dược.”
Không có Trác Trí Bá thì vẫn phải tiếp tục sống, lọ Bách Thảo Hoàn cuối cùng kia cũng bị hắn ăn sạch vào tối hôm qua, trên người không còn một viên đan dược nào có thể dùng để tu hành.
Chu Văn Tân nói:
“Ngươi muốn đổi thật sao, linh thạch hiếm có hơn Ngưng Khí Hoàn rất nhiều.”
Lý Thanh Sơn đương nhiên biết, hiện tại hắn đã có gần một nghìn viên Ngưng Khí Hoàn, nhưng lại chỉ có không đến mười viên linh thạch, hơn nữa đều là linh thạch tạp phẩm thấp kém nhất.
---
Linh thạch gần như là vật giao dịch đồng giá ổn định nhất giữa các người tu hành, Ngưng Khí hoàn hoàn toàn không thể sánh bằng, chỉ có Ưng Lang Vệ cấp thấp như hắn mới có thể lấy Ngưng Khí hoàn làm tiền lương, Trác Trí Bá và Chu Văn Tân đều được lĩnh linh thạch. Đối với những người tu hành cao cấp mà nói, Ngưng Khí hoàn cấp thấp đã không có bổ ích gì, thậm chí còn có hại. Nhưng bên trong linh thạch lại ẩn chứa linh lực tinh thuần, có thể dùng vĩnh viễn.
Hơn nữa linh thạch có rất nhiều tác dụng, luyện khí, pháp trận, cơ quan, đếm không xuể, con rối mà Lý Thanh Sơn tặng cho Tiểu An cũng dùng linh thạch làm nguồn năng lượng, mà phương pháp thường thấy nhất chính là dùng trong lúc đấu pháp, có thể liên cũng cung cấp nguồn chân khí dồi dào.
Hiện tại Lý Thanh Sơn chủ yếu là đánh gϊếŧ cận chiến, vẫn chưa cần dùng đến quá nhiều, chờ đến khi vượt qua Luyện Khí tầng sáu, có thể ngự khí, mang thêm nhiều vài viên linh thạch thì chẳng khác nào mang thêm một cái mạng.
Lý Thanh Sơn lấy ra mười mấy viên linh thạch cũng là vì suy xét đến yêu cầu trước mắt, trăm con chim trong rừng cũng không bằng một con chim trong lòng bàn tay, có rất nhiều lúc, lợi ích lâu dài cũng không bằng được lợi ích trước mắt.
Lý Thanh Sơn không có ý kiến, Chu Văn Tân đương nhiên cũng vui vẻ, cuối cùng lấy ra tám bình Ngưng Khí hoàn, mỗi bình mươi hai viên, gần trăm viên Ngưng Khí hoàn, đổi lấy mười mấy viên linh thạch của Lý Thanh Sơn, coi như giải quyết chuyện khẩn cấp của Lý Thanh Sơn.
Những ngày kế tiếp, ngoại trừ ở trong lâu tu hành, Lý Thanh Sơn còn dẫn Tiểu An dạo quanh trong thành, mua cho nàng tất cả những thứ nàng thích.
Nhưng mà uy danh Hổ Đồ của hắn cũng đã truyền đến thành Gia Bình, gần như có hiệu quả có thể dẹp sạch một con phố, dù con đường đó có nhộn nhịp đến mức nào, chỉ cần hắn đi qua, lập tức sẽ nghe được một tiếng kêu:
“Hổ Đồ đến.”
Trong nháy mắt, cả con đường đều bỏ chạy sạch sẽ, chỉ còn lại một đứa nhóc ngồi khóc giữa đường, hắn đi qua, đến cả con nít cũng không khóc, đã sợ ngu người.
Mà khi hắn vào cửa hàng muốn mua đồ, thường thì đối phương có chết cũng không chịu lấy tiền.
Chu Văn Tân đành cử người đến mời hắn đi qua, bảo hắn đừng tùy ý lên phố, để tránh quấy rầy đến người dân thành Gia Bình.
Sau đó cuộc sống của Lý Thanh Sơn chỉ còn lại tu hành, mỗi ngày đều làm ổ trong tiểu lâu đả tọa luyện công, cũng may là có Tiểu An làm bạn, cũng không cảm thấy quá cô đơn, chỉ là ăn Ngưng Khí hoàn quá nhanh, ngày nào mà không ăn một lần mười mấy hai chục viên, đây còn là tiết kiệm, nếu hắn muốn, thậm chí có thể ăn hết mấy trăm viên Ngưng Khí hoàn trong một ngày, cơ thể hắn thật sự giống như một cái động không đáy không bao giờ biết thỏa mãn.