Chương 210: Quân Đoàn Kiến Đen - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 210: Quân Đoàn Kiến Đen
Cho nên hắn lại thành khách quen của huyện nha môn.
Lý Thanh Sơn lớn tiếng nói:
“Đại nhân, ngài nhìn viên Tĩnh Tâm hoàn này, là linh đan thương phẩm bí chế, trong lúc tu hành ăn vào có thể tĩnh khí ngưng thần, vô cùng có lợi. Còn có viên Xuân Tình hoàn này, dùng ở việc giường chiếu có thể trợ hứng.”
Nhướng mày, lộ ra vẻ mặt mà đàn ông nào cũng hiểu.
Sau khi Chu Văn Tân suy xét, dùng bốn bình Ngưng Khí hoàn để trao đổi, làm Lý Thanh Sơn vô cùng vui mừng.
Ba ngày sau, giữa trưa, Chu Văn Tân đang ngồi trước lò luyện đan luyện đan, từ khi hắn làm huyện lệnh đến nay, chưa bao giờ ngừng việc thu thập thảo dược, cung cấp hắn luyện đan, cũng tích trữ được rất nhiều Ngưng Khí hoàn, chuẩn bị đợi đến thời điểm thích hợp sẽ đến khu giao dịch của người tu hành để bán, nhưng Lý Thanh Sơn đến cũng làm hắn đỡ được rất nhiều phiền phức, vui vẻ nên cũng gấp rút mở lò luyện đan.
Thị nữ đến bẩm báo:
“Đại nhân, vị Lý đại nhân kia lại đến, đang ở phòng khách đợi ngài.”
Chu Văn Tân có hơi khó hiểu, Lý Thanh Sơn lại đến tìm hắn làm gì, đi đến phòng khách xem thử, chỉ thấy trên bàn dài của phòng khách bày đủ đầy các loại linh tinh, giống như một tiệm tạp hóa nhỏ, mà chủ tiệm chính là Lý Thanh Sơn đang ngồi phía sau bàn.
“Đại nhân ngài lại xem, đây là mấy thứ mà đám Luyện Khí đưa tặng nhân dịp tiệc mừng thọ của Tiền Duyên Niên, nhìn mấy cọng linh thảo này đi, vừa nhìn là biết linh khí phi phàm, chắc chắn là thứ diệu phẩm dùng để luyện đan, còn có mấy viên ngọc điêu khác này, không phải sinh động lắm đúng không? Nếu ngài thích thì ôm lô đi, ta giảm giá cho ngài.”
Được Lý Thanh Sơn giới thiệu một cách đầy tình cảm và phong phú, hơn nữa từ trước đến nay hai bên giao dịch cũng khá vui vẻ, Chu Văn Tân lại lấy ra mấy bình Ngưng Khí hoàn, mua hết tất cả mọi thứ.
Lại là mấy ngày sau, Chu Văn Tân và Lý Thanh Sơn lại ngồi đối diện nhau.
Chu Văn Tân vừa mở miệng đã nói ngay:
“Hôm nay chỉ uống trà nói chuyện, nhất định không được nhắc đến Ngưng Khí hoàn gì cả.”
Lý Thanh Sơn sửng sốt, chần chừ một lúc mới nói nhỏ:
“Đại nhân, muốn phù không?”
Cuối cùng thì Chu Văn Tân cũng không nhịn được hỏi:
“Ngươi muốn nhiều Ngưng Khí hoàn như thế làm gì? Cũng không thể ăn Ngưng Khí hoàn thay cơm, đống Ngưng Khí hoàn ngươi đổi cùng ta lúc này dù ba năm sau ngươi cũng ăn không hết.”
Lý Thanh Sơn không thể giải thích rằng chính hắn thật sự ăn Ngưng Khí hoàn thay cơm, chỉ có thể nói:
“Ta chỉ muốn dự trữ một chút, phòng bệnh hơn chữa bệnh.”
Chu Văn Tân nói:
“Trên con đường tu hành chủ yếu vẫn phải dựa vào tự thân, đan dược dù sao cũng chỉ là vật bên ngoài, chỉ có thể giúp đỡ...”
Ngoài miệng Lý Thanh Sơn đồng ý, trong lòng lại nghĩ, nếu không nhờ những linh đan diệu dược mà Huyền Nguyệt cung cấp, làm sao hắn có thể tu luyện ra yêu đan nhanh đến thế, mà nếu như không có những thứ bên ngoài này giúp đỡ, hắn muốn tu hành thành yêu tướng ít nhất cũng cần đến một trăm năm.
Chu Văn Tân nói xong, Lý Thanh Sơn lại hỏi:
“Không cần thật sao?”
Chu Văn Tân thở dài, kiên quyết lắc đầu, hắn thân là tri huyện của một vùng, đã rất lâu chưa từng đánh nhau với ai, không cần dùng đến linh phù.
Bên ngoài nha môn, Tiểu An đang ngồi xổm góc tường, dùng khúc cây nhỏ chọc kiến.
Mỗi lần Lý Thanh Sơn đi giao dịch với Chu Văn Tân, nàng sẽ ở bên ngoài chờ, có người đến nói chuyện cùng nàng thì nàng cũng sẽ không để ý đến.
Dưới một gốc cây lớn, một ổ kiến đỏ và một ổ kiến đen đang chiến đấu kịch liệt, đen nghịt không biết có bao nhiêu con, tuy rằng kiến đỏ có cơ thể hơi nhỏ nhưng lại rất hung dữ, đang chiếm cơ trên.
Tiểu An quan sát vô cùng nghiêm túc, nắng ấm mùa thu rơi xuống má nàng, giống như có thể xuyên thấu qua làn da non mịn, thấy quân đoàn kiến đen sắp sửa bị đánh tan tác, khúc cây trong tay nàng đột nhiên biến ra vô số bóng mờ.
“Tiểu muội muội, ngươi ở đây một mình làm gì thế?”
Một tên côn đồ cười tươi rói ngồi xuống cạnh Tiểu An, không có ý tốt mà hỏi.
Tiểu An cũng không ngẩng đầu lên, tên côn đồ thấy xung quanh không có ai, đột nhiên bế Tiểu An khiêng lên vai đi mất.
Tiểu An không hề phản kháng gì, tóc dài và đôi tay đều buông lỏng, trong tay vẫn cầm khúc cây nhỏ kia, nhìn chằm chằm ổ kiến cách đó không xa.
Tên côn đồ nhanh chóng bước lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa chạy đi như bay, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, làm xong chuyện này thì hắn sẽ kiếm được ba trăm lượng bạc, chuyện lần này đại ca giao đúng là vô cùng đơn giản, tuy rằng có lẽ sẽ gây thù với Hổ Đồ, nhưng làm gì có ai biết được là chính hắn làm.
Nhưng hắn tập trung toàn bộ lực chú ý vào trên người Tiểu An, hoàn toàn không biết được, cuộc chiến tranh dưới gốc cây lớn đã kết thúc, kết quả là tất cả kiến đỏ đều đã chết.
Trong nháy mắt kia, khúc cây nhỏ đã đâm hàng nghìn lần, đâm chết tất cả kiến đỏ, lại không làm bất cứ con kiến đen nào bị thương, dù chỉ là một sợi râu.