Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 211 - Chương 211: Bỏ Trốn

Chương 211: Bỏ Trốn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 211: Bỏ Trốn


Xe nhanh chóng chạy qua đường tắt, vào một khu dân cư, tên côn đồ khiêng Tiểu An xuống:

“Đại ca, bắt được.”

Mấy nam nhân đang cởi trần uống rượu, rối rít đứng dậy:

“Nhanh vậy.”

“Ta đã ra tay, sao lại không nhanh được, nhưng mà cũng lạ, dọc đường đi con nhỏ này không khóc cũng không kêu.”

“Chắc là một đứa câm.”

“Ta thấy có lẽ là đứa nhốc, cũng biết Hổ Đồ nhặt được ở đâu, nhưng mà đúng là rất xinh đẹp, đừng nói là tên kia thích cái kiểu này đó nha.”

Tất cả mọi tiếng cười đột nhiên yên bặt, họ thậm chí còn không ý thức được cái chết buông xuống, vẻ mặt đều dừng lại ở giây phút đó, sau đó biến thành ngọn lửa.

Sau một lát, Cát Kiện mặc quần áo dân thường đi vào viện nhỏ, khó hiểu hỏi:

“Người đi đâu hết rồi?”

Lúc này, Tiểu An đã quay vể trước cửa nha môn, vẫn cầm khúc cây nhỏ, ngồi xổm dưới gốc cây lớn, kiến đen vẫn còn đông nghìn nghịt, khúc cây nhỏ lại biến ra một đống bóng mờ.

Rối loạn dưới gốc cây lớn trở lại bình thường, tất cả kiến đen cũng đều đã chết.

Tiểu An giống như có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu.

“Mấy chuyện này thì dễ rồi.”

Chu Văn Tân đích thân đưa Lý Thanh Sơn ra khỏi huyện nha, suy nghĩ một lúc lại lấy từ trong túi bách bảo ra hai bình Ngưng Khí hoàn, nhét vào trong tay Lý Thanh Sơn, thấm thía dặn dò:

“Thanh Sơn, đây coi như là nể tình ngươi, ngươi rảnh rỗi thì đi dạo phố, để ta yên lặng một lúc.”

Gió thu cuốn đi lá rụng, hiu quạnh thổi qua bên người Lý Thanh Sơn, nào có ai biết được nỗi vất vả của việc song tu yêu nhân.

Tiểu An quăng khúc cây nhỏ trong tay xuống, chạy đến nắm tay hắn.

Lý Thanh Sơn cười khẽ nhìn nàng, lắc lắc thứ cầm trong tay:

“Về thôi, lại tìm được hai bình.”

Trong Ưng Lang Vệ, Cát Kiện nói:

“Thống lĩnh, hôm nay Chu Văn Tân và tên kia nói chuyện đến giữa trưa, Chu Văn Tân đích thân đưa thằng nhóc đó ra khỏi huyện nha, ai nhìn thấy ta cũng đều nói như thế, nếu không phải thằng nhóc kia ỷ vào người đó thì làm sao dám kiêu căng như thế.”

“Hơn nữa, ta cũng đã điều tra cô bé mà hắn dẫn về, không biết rõ lai lịch, giống như từ trong không khí chui ra, tên là Tiểu An, vẫn luôn như hình với bóng cùng Lý Thanh Sơn, ta cử người qua đi, nhưng không biết vì sao vẫn không thành công, nếu chúng ta cứ không có phản ứng, chỉ sợ sẽ bị.”

Trác Trí Bá nói:

“Hừ, Chu Văn Tân, không lẽ ta sợ hắn? Yên tâm, đã đến ngày chết của thằng nhóc kia, ta cũng muốn nhìn xem Chu Văn Tân có thể bảo vệ được hắn không, hiện tại ngươi đi kêu hắn đến đây.”

Cát Kiện vui vẻ:

“Thống lĩnh, ngươi đã có kế?”

...

Trong tiểu lâu, dưới sàn nhà bày lung tung đủ thứ đồ đạc, Lý Thanh Sơn dốc ngược túi bách bảo xuống, sau đó trừng lớn mắt tìm kiếm trong đống đồ kia:

“Còn có gì, còn có gì có thể cầm đi đổi?”

Giống như dân cờ bạc bị thua sạch, đang tìm kiếm một vài thứ đáng giá cuối cùng trong nhà để cầm đi gỡ vốn.

Tiểu An ngồi bên cạnh, dùng tay ôm mặt, vô cùng đáng thương nhìn Lý Thanh Sơn, nghĩ xem nên làm sao để giúp hắn, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng, vỗ vai Lý Thanh Sơn, chỉ vào l*иg ngực của mình.

“Ngươi có cách?”

Tiểu An mỉm cười gật đầu, thì ra Chu Nhan Bạch Cốt Đạo ngoại trừ có thể luyện khí, còn có thể luyện đan, đương nhiên nguyên vật liệu vẫn là ăn sống máu thịt.

Lý Thanh Sơn nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:

“Ta vẫn có chút chướng ngại tâm lý về việc ăn đồ sống này.”

Hơn nữa nếu lại gϊếŧ người tập thể lần nữa, chắc chắn sẽ bị lộ. Thấy Tiểu An có hơi xuống tinh thần, nhéo mặt nàng nói:

“Nhưng mà vẫn cảm ơn ngươi.”

Đột nhiên nghe được bên ngoài có người gõ cửa, mở cửa phòng ra thì lại là Cát Kiện:

“Thống lĩnh Trác mời ngươi đến đó.”

Tuy rằng không lạnh tanh, nhưng lại lộ ra vẻ vô cùng đắc ý.
“Được.”

Lý Thanh Sơn nhíu mày, cúi đầu, giống như không vui mà trả lời, mắt lại sáng lấp lánh, cuối cùng cũng đến.



“Một trăm năm mươi dặm về phía Đông có một thôn tên là Động Khẩu, dạo gần đây có không ít nam tử tráng niên chết một cách thần bí, có người nhìn thấy thi thế xếp hàng đi ra từ trong nghĩa trang của trấn, ta nghi ngờ đây là do Luyện Khí sĩ làm, ngươi đi điều tra.”

Trác Trí Bá lạnh lùng nói, quăng một đống hồ sơ đến trước mặt Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn liếc nhìn, ngẩng đầu:

“Xác chết biết đi? Không lẽ có liên quan đến Cương Thi Đạo Nhân kia sao?”

Chỉ cần nhắc đến luyện thi thì không thể không nghĩ đến tội phạm truy nã số một của Ưng Lang Vệ thành Gia Bình, có thể hoành hành dưới sự lùng bắt của Ưng Lang Vệ lâu như thế, cũng có thể thấy được thực lực của hắn.
Trác Trí Bá nói:

“Sao, ngươi có ý kiến? Đây chỉ là điều tra...”

Lý Thanh Sơn ngắt lời:

“Đương nhiên không có ý kiến, đây chỉ là điều tra, không có nguy hiểm gì, thống lĩnh Trác cứ yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra kỹ càng, dù gặp gỡ tên Cương Thi Đạo Nhân kia thì cũng sẽ có cách bỏ trốn.”

Bình Luận (0)
Comment