Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 212 - Chương 212: Sợ Mất Hồn

Chương 212: Sợ Mất Hồn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 212: Sợ Mất Hồn


Khó khăn lắm mới chờ được cơ hội, sao có thể từ chối, nhưng hắn vẫn phải ám chỉ Trác Trí Bá: Thống lĩnh Trác, nếu ngài không đích thân ra tay thì sẽ không gϊếŧ được ta.

Trác Trí Bá cuối cùng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, dường như Lý Thanh Sơn không hề sợ hãi bản thân đánh lén hắn thì phải? Hắn ta cũng không phải là loại người không thông minh, chỉ là bị tức giận làm mụ mị đầu óc, lúc này cảm giác có gì đó sai sai, không lẽ tên này thật sự che giấu thủ đoạn lợi hại nào đó sao?

“Đứa nhỏ ngươi mang về cũng không tiện đi chấp hành nhiệm vụ cùng ngươi, cứ để lại trong Ưng Lang Vệ.”

Hắn cũng không quên được bình Xuân Phong Hóa Vũ hoàn, nếu đổi thứ kia thành vàng thật bạc trắng, vậy thật sự có được giá trị liên thành, mà loại linh dược như thế kia dù có dùng bao nhiêu vàng bạc cũng không mua được.

“Nàng sẽ không rời khỏi người ta, nếu như không có việc gì khác thì ta sẽ xuất phát ngay lập tức.”

Lý Thanh Sơn nghiêm mặt, xoay người đi ra ngoài.

...

Một trăm năm mươi dặm, đối với Lý Thanh Sơn mà nói cũng không phải là khoảng cách quá xa xôi, hắn dẫn Tiểu An, chỉ tốn hai tiếng đồng hồ là đã chạy đến thôn Động Khẩu.

Lý Thanh Sơn đi dọc theo đường chính văng tanh, đi thẳng ra bên ngoài thôn, dừng lại trước một kiến trúc có vẻ âm u, ngửa đầu nhìn, trên biển hiệu có viết hai chữ “Nghĩa trang”.

Có không ít người xứ khác bởi vì ngoài ý muốn hoặc bệnh nặng mà chết nơi tha hương, không có người xử lý tang lễ. Nghĩa trang sẽ là nơi chôn xác của họ, chờ một ngày nào đó, người nhà của họ tìm đến, mang xác của họ về quê an táng.

Đây vốn là một nghĩa cử cao đọe, nhưng có rất nhiều thi thế chồng chất bên trong nghĩa trang, rất nhiều năm sau cũng không có người đến nhận, âm khí tụ tập, oán niệm nảy sinh, rất dễ dàng tạo thành thi quỷ. Cho nên phải cực kỳ chú ý vấn đề phong thủy, thường xuyên mời pháp sư siêu độ vong hồn.

Nhưng nghĩa trang này, cỏ hoang mọc đầy, vách tường sụp đi phân nửa, khắp nơi đều lộ ra vẻ đồi phế, rõ ràng là đã bị vứt đi từ lâu, có lẽ là vì không có đãi ngộ tốt. Nếu như muốn điều tra thì bắt đầu từ đây là thích hợp nhất.

Vì để Lý Thanh Sơn đồng ý, Trác Trí Bá còn đưa ra rất nhiều công huân làm phần thưởng, dù sao dù người chết có nhiều công huân hơn nữa thì cũng chỉ là vô dụng. Mà Lý Thanh Sơn lại nghĩ, chờ đến khi xử lý Trác Trí Bá xong, mấy công huân kia đương nhiên có thể đổi thành đan dược.

Đi đến cửa nghĩa trang, đầu tiên Lý Thanh Sơn lấy liễu phong đao ra, lại lấy ra tấm khiên nhỏ kia, dùng tay trái mang lên, cuối cùng bỏ hơn hai mươi tấm linh phù vào một cái túi, đeo ở bên hông, thuận tiện cho việc lấy ra sử dụng.

Tuy rằng hắn rất tự tin vào thực lực của mình, nhưng hắn cũng không phải đồ ngốc, chuyện này rất có khả năng có liên quan đến Cương Thi Đạo Nhân Luyện Khí tầng sáu, mà một tên Luyện Khí tầng sáu khác là Trác Trí Bá cũng rất có khả năng sẽ chạy đến theo, ngấp nghé trong bóng đêm, hắn làm sao dám chủ quen, đương nhiên là phải đề cao cảnh giác, để tránh sơ suất.

Chuẩn bị xong mọi thứ, lúc này mới bước qua cửa, đi vào trong nghĩa trang.

Trong nghĩa trang có bày mấy chục cái quan tài, có cái rất cũ kỹ, có cái lại mới tinh, trên mặt đất phủ kín tiền giấy, âm phong thổi đến, rèm vải rách đung đưa như những hồn ma, cực kỳ quỷ dị.

Nếu như người bình thường, nhìn thấy cảnh này, chắc chắn đều sẽ hoảng sợ đến mất hồn, nhưng dù sao Lý Thanh Sơn cũng đi ra từ thây sơn biển máu. Cơ thể đầy sát khí.

Lại nhìn Tiểu An bên cạnh, trợn tròn mắt, lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn có chút chờ mong và khát vọng, tình cảm của nàng đối với xác chết, có lẽ cũng chẳng khác nào tình cảm của Lý Thanh Sơn dành cho Ngưng Khí hoàn.

Lý Thanh Sơn đi đến phía trước một cái quan tài đen nhanh, rút ra liễu phong đao, cắm vào khơ hở giữa quan tài và nắp quan tài, xoay cổ tài, nắp quan tài đã bị hất bay lên cao, rơi xuống đất, có một người đàn ông trung niên nằm bên trong quan tài, cơ thể xanh tím, đã biến thành thi thể từ lâu.
Lý Thanh Sơn vừa đoán xem rốt cuộc người này chết như thế nào, vừa rời đi.

Hắn đâu phải là ngỗ tác, đương nhiên không thể nào làm ra cái trò kiểm tra xác chết lúc nửa đếm, mở quan tài ra cũng chỉ là vì chán quá, thuận tiện nhìn xem mà thôi, hắn ở đây là để chờ Trác Trí Bá xuất hiện.

Nghĩa trang này ở nơi hoang dã, lại rời xa thị trấn, là nơi thích hợp để quyết chiến cùng Trác Trí Bá. Hắn còn đang suy nghĩ, có phải nên bày ra một số bẫy nhỏ hay không?

Lý Thanh Sơn vừa xoay người, người đàn ông trung niên ở trong quan tài phía sau đột nhiên mở đôi mắt trắng dã ra, miệng mọc ra hai cái răng anh, đang chuẩn bị bật dậy cắn người, lại nhìn thấy một cô bé vịn lấy quan tài, cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, chọt một ngón trỏ lên trán hắn.

Lý Thanh Sơn quay đầu:

“Đừng có ăn bậy, cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi.”
Bình Luận (0)
Comment