Bước chân của Tự Long khựng lại, nhưng cũng không quay đầu nhìn mà vẫn bước thẳng vào trong.
Lý Thanh Sơn vuốt cằm, đúng là có oán niệm rất sâu!Rồi mỉm cười chớp mắt với Bạch Tiểu Nga, nói:“Có lẽ hồ ly tinh kia sẽ không thể chống lại mị lực của ta đâu.
Ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng cùng chung phu quân đi!”Nói rồi bật cười, sải chân bước vào sâu trong Quỳnh Ngọc Cung.
Bạch Tiểu Nga ngạc nhiên nhìn bóng lưng của hắn, chỉ thấy được mái tóc đỏ tung bay như một ngọn lửa đang bập bùng cháy, hừng hực nhiệt tình, ngay cả vùng đất tràn đầy băng tuyết này cũng không thể dập tắt được ngọn lửa ấy.
Không giống con thú hoang rơi vào bẫy rập, ngược lại trông càng giống một vị vua đang đi về phía ngai vàng.
Khí thế không ai bì nổi đang dâng trào mãnh liệt!Hắn tỏ ra như vậy không lẽ là do có thể đánh thắng Tự Long thật? Nhưng nếu nói về mị lực.
Mị lực thì…Chút hi vọng vừa mới xuất hiện đã trở nên mông lung.
Đôi mắt màu xanh ngọc bích như đang đứng trên không trung nhìn chăm chú tất cả mọi thứ, khiến nàng không rét mà run, chợt nâng tay tự xoa cánh tay mình.
Bạch Tiểu Nga ơi là Bạch Tiểu Nga, hắn chỉ đang nói đùa với ngươi mà thôi.
Lời thề hồi nãy có lẽ chỉ để khơi lên chút hài hước vì nàng.
Nàng sẽ không trách ngươi đâu, chờ lát nữa còn khen ngươi thêm mấy câu nữa!Hôm nay, trừ nàng ra thì không có ai được bù đắp ước nguyện cả, chỉ có mất nhiều hơn, thậm chí là mất đi tất cả.
Tự Long là thế, Lý Thanh Sơn cũng là thế…Đột nhiên cảm giác có một bàn tay đang vuốt ve gò má nàng, dịu dàng như một màn sương mù, tiếng cười khẽ vang lên bên tai:“Bộ dạng như thiêu thân lao đầu vào lửa của ngươi còn đẹp hơn cả con hồ điệp kia nữa, lần nào cũng khiến ta rung động! Cứ ngoan ngoãn đứng chờ ở đây để ta vào thưởng thức bữa tiệc lớn.
Ta muốn chứng minh lần nữa cho ngươi thấy nam nhân không đáng tin bao nhiêu.
”Màn sương mù dày đặc tan đi, giọng nói, xúc giác cũng biến mất khiến nàng như bừng tỉnh sau cơn mơ.
Lý Thanh Sơn sóng vai cùng đi qua từng cánh cửa cung với Tự Long.
Đi qua từng dãy hành lang gấp khúc, cả hai chỉ cách nhau vài bước chân, bước chân không nhanh cũng không chậm hơn nhau dù chỉ một bước.
Như đang làm chức phù rể vậy.
Họ cũng nhận ra cảnh vật xung quanh đã lặp đi lặp lại mấy chục lần, dù bước chân của họ không nhanh thì đáng lẽ cũng phải tới chủ điện chính rồi.
Khi nâng mắt lên nhìn, cung điện vẫn còn ở đằng xa, họ đi mãi vẫn chưa thể tới gần được.
Trên đường đi gió tuyết chập chờn, hương hoa thoang thoảng không rõ là của loài hoa nào.
Mà chúng khanh đông đúc uốn khúc theo đuôi đã mất tích không thấy đâu từ lâu.
Trong bầu trời đầy gió tuyết, giữa Quỳnh Lâu Ngọc Vũ chỉ còn lại hai người họ.
“Mê Nhiêu lại đang đùa nghịch rồi, hôm nay ta phải chơi đùa với nàng.
”Tự Long lắc đầu nhè nhẹ.
Rồi nhìn thoáng qua Lý Thanh Sơn, bật cười nói: “Có thấy sợ không?”“Đúng là nhàm chán!”Lý Thanh Sơn hơi duỗi tay, suýt thì đánh lên vai Tự Long.
Hai mắt hắn chăm chú, trở nên thâm trầm như biển sâu!Màn sương mù được kích động, nhưng Quỳnh Ngọc Cung lại ngày càng hơn, xa tít tận chân trời.
Hai người họ gần như bị lạc trong cơn gió tuyết.
Lý Thanh Sơn nhướng mày, hình như Tô thị nổi tiếng vì giỏi mê hoặc mà? Sao ngay cả ảo thuật cũng giỏi luôn.
Nếu lát nữa đánh với Tự Long, có nàng ở cạnh gây cản trở thì rất bất lợi.
Chỉ cần khiến mình phán đoán sai vài lần thì tất sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Động hồ ly này đúng là không dễ xông vào!Như thể đang chờ hắn có suy nghĩ này, Quỳnh Ngọc Cung đột nhiên kéo sát lại gần, xông tới trước mặt hắn từ phía chân trời.
Ngay cả hắn cũng phải rùng mình, tạm dừng chân lại.
Cung điện chạm lan lát ngọc, những chiếc lồng đèn đỏ thắm treo lên cao, rất nhiều dải lụa đỏ mang theo không khí vui mừng ngày đại hỉ.
Một luồng hơi ấm áp tràn ra từ cửa, làm người ta say đắm tựa gió xuân.
Chúng khanh ban nãy biến mất không thấy đâu nay đã chờ họ ở điểm cuối, vẻ mặt họ đang tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Không rõ vì sao bản thân lại đi rớt đằng sau, thậm chí càng không hiểu bản thân đã làm cách nào để tới được cung điện trung tâm này.
Lý Thanh Sơn càng cau chặt mày.
Tuy hắn không đặt những người này vào mắt, nhưng dầu gì cũng là đại tu sĩ, vậy mà lại bị Cửu Vĩ Hồ Hậu ở Quỳnh Ngọc Cung đùa giữa trong lòng bàn tay ở Quỳnh Ngọc Cung.
“Giờ Lý đạo hữu muốn đi chỉ sợ cũng muộn rồi.
”Tự Long quay người nhìn hắn, vẻ mặt tỏ ra giễu cợt.
Lý Thanh Sơn vừa định mở miệng phản bác thì một nhóm nữ tử tràn ra khỏi cửa, nói:“Các tỷ muội, tân lang tới rồi!”Lý Thanh Sơn sững người ra.
Những nữ tử ở đây đều là bậc giai nhân tuyệt sắc, ai cũng mang phong tình riêng.
Tất nhiên không phải hắn chưa từng thấy những nữ tử như vậy bao giờ, chỉ dựa vào việc nhỏ ấy chưa đủ để khiến hắn ngây ra như thế.